độc sủng phế hậu
Có lần hoàng hậu chẳng may bị sưng miệng, vị hoàng đế uy vũ trước triều đình này lại sẵn sàng truyền nước, bón thuốc cho bà, thậm chí còn không dám ho vì sợ làm phiền hoàng hậu nghỉ ngơi. Chỉ bao nhiêu nhiêu đó thôi, cũng đủ thấy đây là một chuyện hiếm có đến thế nào ở thời phong kiến đặt nặng chuyện trọng nam khinh nữ.
Độc Cô Thiên Nhã là phế hậu, được ban chết ở lãnh cung. Tiêu Cửu Thành là tân hậu, vinh quang cực điểm. Phế hậu Độc Cô Thiên Nhã sống lại, …
List Sách Còn Hàng 1. Hôm nay tôi tất tình: 89k =>> 19k 2. Con gái hiện đại đừng tự hại mình: 72k =>> 29k 3 Cứ Mộng Mơ Đời Sẽ Nên Thơ:68k => 29k 4 Yêu sao để không đau:86k =>29k 5 Mình từng là điều
Khi thời cơ đến, hắn phế bỏ nàng, biến nàng thành vị Phế hậu đầu tiên và duy nhất của Đại Lương. "Giang sơn đại nghiệp. Phận nữ nhân như thiếp biết phải làm sao?" June - October 2019 Finished July 2022 Editted (Vsoo) Phế hậu Tướng quân.
[CaoH - Edit] Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng - Hoảng Nhiên Nhược Mộng [Edit - Hoàn] Kiều Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả ; Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư - Phiến Cốt Mộc ; Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu ( FULL ) Cố Chấp Sủng Ái - Điềm Thố Ngư
Hoàng Quý phi đầu tiên trong lịch sử Trung Hoa: Một mình độc sủng chốn hậu cung dù hơn vua 19 tuổi và giết hại hàng loạt con vua. Minh Hiến Tôn nghe xong liền tức giận, truyền chỉ phế bỏ Ngô Hoàng hậu, rồi lập Vương thị làm kế hậu. Tuy nhiên được một thời gian, do
Vay Tiền Online Từ 18 Tuổi. Vốn là một công chúa được sủng ái, Tương Tịch lại phải gả qua Sở Nguyên Quốc để làm hoàng hậu. Nghe hoàng hậu nhưng thật ra chẳng có gì đáng hãnh diện, bởi lẽ thân thế của nàng như mờ nhạt trong dàn hậu cung ba nghìn giai lệ của hắn ta. Thậm chí, việc nàng còn sống hay đã chết cũng chẳng ai quan tâm. Tương Tịch có một thân thể ốm yếu, ngự y muốn đến khám cũng khó lọt vào Phượng Hoan cung. Nàng chẳng khác gì một hoàng hậu thất sủng, không những không được để mắt lại còn bị phạt quỳ giữa trời tuyết lạnh. Nhìn vào thì ai nghĩ nàng lại là một hoàng hậu cơ chứ! Nhưng như vậy vẫn chưa đủ bất hạnh. Người tỷ muội nàng hết mực thân thiết – Thuần Dung sau khi nhận được hộp phấn nàng trao tặng, cái thai trong bụng của cô ta với Hoàng đế đột ngột mất đi. Nàng bỗng dưng trở thành tội đồ, bị giam vào lãnh cung! Nàng chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường nhưng chỉ gặp toàn cay đắng, phải chăng trở nên độc ác mới có thể giúp nàng tồn tại trong hậu cung khắc nghiệt này? Nghĩ vậy, nàng bắt đầu một kế hoạch nhận lại sự sủng ai từ chính vị Hoàng đế đã hắt hủi nàng… Liệu nàng có thành công?
Hậu cung, nơi thối nát nhất của thiên hạ. Bề ngoài xa hoa, mỹ lệ, bên trong lại đầy nhơ nhuốc. Hoàng hậu hữu danh vô thực, trên tay là Phuợng ấn, nhưng quỳên lực lại ở trong tay Ninh Phi. Chưa đầy ba tháng, bị hảo tỷ muội hại đến bị phế, nhốt vào lãnh cung. Từ một hoàng hậu nhu nhược, biến thành một phế hậu tàn độc. Ân sủng của hoàng đế,chính là cách thoát thân khỏi lãnh cung lạnh lẽo. Phượng hoàng thành chim trĩ, chim trĩ lại thành phượng hoàng, phải chăng là số mệnh?Hoàng đế cao cao tại thượng, muốn mưa được mưa,muốn nắng được nắng. Tay trái là giang sơn,tay phải là mỹ nhân. Nào ngờ nam nhân ấy, một ngày bi lụy vì nữ nhân mà hắn từng phế bỏ.
Hậu cung chính là cái lồng son nhưng đồng thời cũng chính là chứa đựng những âm mưu quỷ kế, thối nát nhất thiên hạ. Bên ngoài mỹ lệ nhưng bên trong nhơ nhuốc đến cực điểm. Hoàng Hậu chưởng quản tam cung lục viện nhưng lại là người hữu danh vô thực, nắm phượng ấn trong tay nhưng quyền lực thì lại bị Ninh Phi thâu tóm. Chỉ trong vòng 3 tháng, hoàng hậu bị chính tỷ muội tốt của mình hại bị phế, đày vào lãnh cung. Nàng từ một kẻ nhu nhược xoay người liên biến thành phế hậu tàn độc. Cách duy nhất để nàng thoát khỏi lãnh cung lạnh lẽo chính là lấy lại được sự ân sủng của hoàng đế. Phượng hoàng thành chim trĩ, chim trĩ lại thành phượng hoàng, phải chăng là số mệnh? Hoàng đế cao cao tại thượng, muốn mưa được mưa,muốn nắng được nắng. Tay trái là giang sơn,tay phải là mỹ nhân. Nào ngờ nam nhân ấy, một ngày bi lụy vì nữ nhân mà hắn từng phế bỏ. Một lần nữa hậu cung dậy sóng, chấn kinh đến động trời. Thêm "ethuvien" khi tìm truyện trên google để ủng hộ Editor bạn nhé <3!
" Hoàng thượng, thần thiếp không phiền người tắm nữa." - Tương Tịch khẽ đứng dậy, hai tay vẫn cố che đi những nơi đẹp đẽ trên người nàng. Nhưng trong tầm mắt Sở Định Long, lại như cách mê hoặc điên cuồng nhất, khiến ngọn lửa dục trong hắn càng lúc càng mãnh liệt. Vừa xoay lưng định bước ra khỏi bồn nước, liền bị một bàn tay kéo lại. Lúc nàng hoàn hồn, liền phát hiện bản thân đang nằm trong lòng ngực hắn. Còn nói, bên dưới vô ý đụng vào một thứ nóng đến bỏng rát, khiến hai má nàng lập tức đỏ rực. Sở Định Long tham lam cắn lên cổ nàng từ phía sau khiến nó hằn lên vết đỏ mờ ám. Hơi nước khiến cảnh tượng càng lúc càng ái muội. Cơ thể hai người như hai ngọn lửa nóng, cọ sát vào nhau liên tục. " Hoàng thượng, người tiếp tục tắm đi, thần thiếp cáo lui."- Tương Tịch dứt khoát đứng dậy, bước ra khỏi bồn nước. Lấy y phục được cung nữ đặt trên bàn, nàng vội vội vàng vàng mặc vào. Nhưng bờ vai nàng bị bàn tay hắn siết chặt lại, mạnh mẽ xoay nàng đối diện hắn. Chưa kịp định thần, môi nàng đã bị chiếm lấy. Như một con hổ tìm thấy miếng mồi ngon, Sở Định Long nhấm nháp, rồi thỉnh thoảng lại cắn lên. Hơi thở Tương Tịch bị trì trệ, bàn tay vô lực đặt trước ngực hắn muốn đẩy hắn ra. Nhưng tay hắn giữ chặt eo nàng, không cho nàng cựa quậy. Thân thể còn đầy nước của hắn chạm vào y phục vừa mặc vào của nàng, khiến nó dính sát, ẩn ẩn hiện hiện lớp da thịt mềm mại. Cổ họng hắn như bị lửa dục thiên đốt, càng ra sức càn quấy trong miệng nàng. Cảnh xuân hiện ra mờ mờ ảo ảo khiến Sở Định Long chỉ muốn đem nữ nhân bên dưới mặc sức chà đạp. Vết thương của hắn nhói lên nhắc nhở chủ nhân, nhưng tay hắn không tự chủ muốn kéo y phục của nàng xuống. " Nàng cũng chỉ là con cờ của trẫm."- Lời nói như gai đâm đó lần nữa vang lên bên tai nàng, khiến nàng bừng tỉnh khỏi cơn mộng. Dùng hết tất cả sức lực của mình, nàng đẩy hắn ra xa, còn giáng lên khuôn mặt kia một cái tát thật mạnh. " Chát!" - Cái âm thanh chát chúa vang lên, khiến con người một phen giật mình. Năm ngón tay in đậm nơi gò má hắn, khiến hắn không đứng vững mà phải lui về sau. Tương Tịch cảm nhận được cơn đau rát phát ra từ lòng bàn tay. Cái tát quá mạnh, là. nàng không nhịn được mà ngước nhìn nam nhân kia. Sở Định Long xung quanh người hoàn toàn là nộ khí, tay hắn nắm lấy cổ tay nàng siết chặt. Cơn đau đớn khiến nàng cố gắng vùng khỏi hắn. Nhưng bây giờ hắn chả khác nào con thú dữ, càng lúc càng hung bạo. " Bịch!"- Cơ thể Tương Tịch bị nhấc bổng lên vai hắn, rồi bị quẳng lên chiếc bàn bọc da hổ. Phần lưng tiếp xúc với mặt bàn quá mạnh, khiến cơn đau truyền tới từ đó kịch liệt. Nàng co rút người lại, cắn chặt môi, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh. Trên người nàng bỗng chốc trở nên nặng nề. Sở Định Long dùng thân áp chế nàng lại, phả hơi thở nóng bỏng lên cổ nàng. Ánh mắt hắn như con thú khát máu, đỏ rực. Cả người Tương Tịch như bị ngàn mũi dao đâm lên, ngay cả kêu lên cũng không nổi. Bàn tay của nàng siết chặt lại, khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu. Tại sao hắn phải khiến nàng khốn khổ đến cùng? Tại sao lại lừa gạt nàng? Tại sao? Tâm trí nàng trở nên trống rỗng, cũng không màng giãy dụa nữa. Một giọt lệ từ khóe mắt nàng chảy dài xuống, rồi rơi xuống tấm da hổ. Nhưng môi nàng lại cười. Phải, Tương Tịch nàng tại sao phải khóc chứ? Thứ nàng cần làm bây giờ chính là cứu mẫu hậu, không phải là trưng vẻ yếu ớt cho hắn thương hại. " Xoẹt!" - Tiếng y phục bị xé vang lên. Cả cơ thể Tương Tịch lần nữa lộ rõ trước mặt Sở Định Long. Hai gò bồng đào nhấp nhô theo nhịp thở của nàng, khiến hắn không nhịn được mà cúi xuống cắn mút. Đầu Tương Tịch nghiêng vê ngọn nến le lói, mi tâm trở nên vô hồn. Hành động của Sở Định Long bỗng chốc dừng lại. Bàn tay hắn chạm vào má nàng, vuốt ve nó. Nực cười thật. Nữ nhân nào trong tay hắn cũng đều phải hầu hạ hắn. Vậy mà nữ nhân này nghĩ có thể chống cự sao? Khóe môi hắn nhếch lên thành nụ cười tàn độc. Bàn tay nắm lấy cổ chân nàng để lên vai, không chút do dự tiến vào thật sâu. Cơn đau từ hạ thân truyền tới khiến Tương Tịch cơ hồ như bị xé rách làm hai. Giọt lệ vừa ngưng lúc nãy lần nữa trực trào ra. Đau quá, còn đau hơn cả lần đầu tiên nơi Bách Mai Viên. Cánh môi bị nàng cắn chặt, không cho phát ra tiếng rên rỉ. Nhưng Sở Định Long không hài lòng, bóp chặt lấy hai bên má nàng, bên dưới mạnh mẽ xâm chiếm, gằn giọng" Kêu lên cho trẫm!" " Sở Định Long.... ngươi là tên.... hôn quân. HÔN QUÂN!"- Ánh mắt nàng trừng to nhìn hắn, không tiếc lời mắng chửi. Nhưng trả lại nàng là cái nhếch miệng tàn độc và những cái nhấp hông mạnh bạo. " Trẫm sẽ khiến nàng nhớ, Sở Định Long này là hôn quân như thế nào!"- Hắn nâng cao hông, càng lúc càng tàn bạo càn phá nàng. Cơn đau tê dại từ hạ thân chạy khắp cơ thể nàng, nhưng tuyệt nhiên nàng vẫn không rơi lệ, cũng không kêu lên nữa. Nam nhân trên người nàng động thân một lúc lâu sau thì gầm lên, rồi gieo mầm mống vào người nàng. Thời khắc đó, Tương Tịch ghê tởm hắn, cũng ghê tởm chính bản thân mình. Nàng phải giết hắn. Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu nàng, cũng là lúc tay nàng chạm phải chân cắm của ngọn nến. Nhìn ngọn lửa le lói kia, môi nàng nhếch lên tàn nhẫn. " Bốp!" - Thanh âm va chạm vang lên, khiến đám thị vệ bên ngoài bị kinh động. Chúng chạy gần đến lều, liền bị ngọn lửa làm cho kinh sợ. Chiếc cửa lều bị gió thổi cao lên, khiến cảnh tượng kinh hãi bên trong hiện ra rõ ràng. Tương Tịch tay cầm ngọn nến, châm lửa đốt cháy từng món đồ vật. Ở giữa lều, Sở Định Long trên đầu đầy máu, nằm trên đất. Chung Quân nghe động chạy lại, nhìn thấy cảnh tượng đó, liền hét to" Lũ nô tài các ngươi, còn không mau hộ giá!" Nói đoạn, y và vài tên thị vệ vừa định xông vào. Nhưng ngọn lửa như muốn cản bước chân họ, bao trùm cả căn lều, che khuất tầm mắt của họ. Tương Tịch lấy một bộ y phục khoác lên người, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên hắn. Khẽ cúi người xuống, nàng vuốt ve mái tóc hắn, thì thầm" Hoàng thượng, người muốn thần thiếp chết cũng là người của người. Bây giờ thần thiếp đem người theo để hầu hạ." Ngọn lửa như những con yêu quái bao trùm lấy họ. Tương Tịch có thể cảm nhận được cái nóng đến rát người của nó. Đặt lên môi hắn một nụ hôn, nàng lại cười, cười đến thương tâm" Hoàng thượng, từ lúc chúng ta gặp lại nhau nơi Bách Mai Viên, có bao giờ ân sủng của người dành cho thiếp là thật lòng hay không?" " Rắc.."- Thanh gỗ chống trụ căn lều trên đỉnh đầu nàng đang gãy dần. Bên ngoài ngọn lửa, tiếng Chung Quân và thị vệ hô hào nhau dập lửa. Nhưng nam nhân bên cạnh nàng chỉ im lặng nhắm mắt. Tương Tịch cười, nhưng giọt lệ đã tràn mi tự lúc nào" Thần thiếp chỉ là con cờ của người, đúng không? " Nói đoạn, nàng ngước lên, cố gắng để lệ chảy vào trong. Bàn tay siết chặt lấy tà y phục, giọng nghẹn ngào" Mẫu hậu, nhi nữ bất hiếu. Vì con dân Định quốc, nhi nữ.... đành để người đi xuống hoàng tuyền cùng con. Nếu có kiếp sau, nhi nữ xin được theo hầu hạ người để đền tội." Tương Tịch quỳ xuống, dập đầu đúng ba cái thật mạnh, khiến trán nàng xuất hiện vệt máu đỏ thẩm. Nếu nàng để Sở Định Long sống, hắn sẽ đem cả nàng và mẫu hậu làm điều kiện để trao đổi với phụ hoàng. Hai mạng của nàng và mẫu hậu, đổi lấy sinh mạng của hành vạn con dân Định quốc. Rất đáng giá. " Ầm!"- Thanh gỗ chống trụ căn lều đổ xuống, khiến thị vệ và Chung Quân kinh hãi mà dừng việc dập lửa. Ngọn lửa ngày càng lớn, nhưng họ chỉ biết trân mắt đứng nhìn. Chung Quân chỉ kịp mắng lên một tiếng" Khốn kiếp!" - Y cởi áo giáp, liều mình chạy vào trong ngọn lửa đang thiêu đốt mọi thứ đó, khiến đám thị vệ không kịp ngăn lại. Đêm hôm đó, nơi Dã Lang Viên, một phen náo loạn đến kinh hoàng. ********* " Ầm!"- Tiếng sấm sét vang vọng khiến Ninh Nghi giật mình tỉnh dậy. Tách trà bên cạnh rơi xuống dưới vỡ ra, khiến lòng nàng có chút bất an. " Nương nương, người lại ngủ quên rồi..." - Ái Châu nghe động liền bước vào. Bên ngoài, tiếng sấm cứ liên tục xuất hiện. Mi tâm Ninh Nghi dao động liên tục, bàn tay khẽ xoa lấy hai thái dương để tĩnh tâm lại. Hà cớ sao nàng lại có cảm giác bất an trong thâm tâm như vậy? Có chuyện gì đang xảy ra sao? Chẳng lẽ... " Nương nương?" - Ái Châu nghiêng đầu, khẽ hỏi nàng. Nhưng đáp lại chỉ là câu trả lời qua loa" Không có gì đâu, ngươi lui ra đi." Nói đoạn, Ninh Nghi đứng dậy, xoay lưng bước vào trong. Nhưng bước chân của nàng còn chưa được mười bước, bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập của thị vệ. Chân mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, quay sang Ái Châu hỏi" Bên ngoài có chuyện gì sao?" Nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của nàng ấy. Tâm tư nàng không hiểu vì cớ gì trở nên khó chịu vô cùng. Khẽ bước nhanh đến cửa, bàn tay nàng mở toang cửa phòng, bước ra ngoài. Ái Châu nhìn thấy nàng như vậy, chỉ lẳng lặng đi theo. Trong sảnh của Vương Thanh Cung, Ninh Tể Tướng một thân bệ vệ bước vào, gương mặt vô cùng mừng rỡ. Nhìn thấy phụ thân của mình, Ninh Nghi kinh ngạc tột độ. Đây là hậu cung, phụ thân của nàng không nên ở đây. " Tiểu nha đầu của ta, đã lâu không gặp, xem con xinh đẹp thế nào kia."- Nhìn thấy nàng bước vào, lão liền chạy đến ôm choàng lấy. Ninh Nghi vẫn chưa kịp định thần, liền đưa tay đẩy lão ra, cau mày hỏi" Phụ thân, sao người ở đây?" " Bây giờ hoàng cung này toàn bộ là của ta, vậy tại sao ta không thể ở đây?" - Câu nói của lão làm tâm tư nàng một phen chấn kinh. Bàn tay nàng run run nắm lấy tay áo lão, không tin hỏi lại" Phụ thân, người đừng đùa. Hoàng thượng nghe được, sẽ đem cả gia tộc chúng ta ra trảm thủ." Khuôn mặt già nua của Ninh Tể Tướng như vừa nghe thấy chuyện cười, không ngần ngại cười vang khắp Vương Thanh Cung" Chỉ sợ bây giờ Sở Định Long đã đi gặp Diêm vương đại nhân rồi." Tai của Ninh Nghi như ù đi, cả cơ thể như bị rút hết cả sức lực mà khuỵu xuống. Vậy là bức thư đó là có thật. Chuyện phụ thân nàng tạo phản là có thật. Sở Định Long, hắn đã bị phụ thân nàng hại chết. " Nghi Nghi, đừng sợ. Phụ thân sẽ cho con trở thành công chúa."- Ninh Tể Tướng vuốt ve mái tóc nàng, yêu chiều vô cùng. Khẽ đưa mắt nhìn lão, tâm nàng chợt nhói đau. Đây là phụ thân của nàng, cũng là kẻ đẩy phu quân nàng vào chỗ chết. Một bên chữ hiếu, một bên chữ tình, ông trời thật muốn trêu đùa nàng mà.
Truyện Độc Sủng Phế Hậu của tác giả Ngô Hạ Chi thuộc thể loại truyện teen. Hậu cung, nơi thối nát nhất của thiên hạ. Bề ngoài xa hoa, mỹ lệ, bên trong lại đầy nhơ nhuốc. Hoàng hậu hữu danh vô thực, trên tay là Phuợng ấn, nhưng quỳên lực lại ở trong tay Ninh Phi. Chưa đầy ba tháng, bị hảo tỷ muội hại đến bị phế, nhốt vào lãnh cung. Từ một hoàng hậu nhu nhược, biến thành một phế hậu tàn độc. Ân sủng của hoàng đế,chính là cách thoát thân khỏi lãnh cung lạnh lẽo. Phượng hoàng thành chim trĩ, chim trĩ lại thành phượng hoàng, phải chăng là số mệnh?Hoàng đế cao cao tại thượng, muốn mưa được mưa,muốn nắng được nắng. Tay trái là giang sơn,tay phải là mỹ nhân. Nào ngờ nam nhân ấy, một ngày bi lụy vì nữ nhân mà hắn từng phế bỏ. Một lần nữa hậu cung dậy sóng, chấn kinh đến động trời. Mời các bạn cùng theo dõi truyện nhé.
Giới thiệu Hậu cung chính là cái lồng son nhưng đồng thời cũng chính là chứa đựng những âm mưu quỷ kế, thối nát nhất thiên hạ. Bên ngoài mỹ lệ nhưng bên trong nhơ nhuốc đến cực Hậu chưởng quản tam cung lục viện nhưng lại là người hữu danh vô thực, nắm phượng ấn trong tay nhưng quyền lực thì lại bị Ninh Phi thâu tóm. Chỉ trong vòng 3 tháng, hoàng hậu bị chính tỷ muội tốt của mình hại bị phế, đày vào lãnh cung. Nàng từ một kẻ nhu nhược xoay người liên biến thành phế hậu tàn độc. Cách duy nhất để nàng thoát khỏi lãnh cung lạnh lẽo chính là lấy lại được sự ân sủng của hoàng hoàng thành chim trĩ, chim trĩ lại thành phượng hoàng, phải chăng là số mệnh?Hoàng đế cao cao tại thượng, muốn mưa được mưa,muốn nắng được nắng. Tay trái là giang sơn,tay phải là mỹ nhân. Nào ngờ nam nhân ấy, một ngày bi lụy vì nữ nhân mà hắn từng phế lần nữa hậu cung dậy sóng, chấn kinh đến động trời. Chương đầu Chương 1 Hoàng hậu vô danh Chương mới nhất Chương 78 Hồi kết [ 4 ] Danh sách chương
độc sủng phế hậu