lương tiên khó cầu

Ban lãnh đạo CLB TPHCM và các cầu thủ đã giải quyết vấn đề nợ lương bằng một thỏa thuận tài chính ở mức chấp nhận được. Trung Quốc kêu gọi các bên đối thoại giải quyết vấn đề Triều Tiên. VTC Now. Biển cấm xe máy trên cầu vượt Lê Văn Lương - Láng Hạ Đây là những cách tiết kiệm tiền mà bạn sẽ thấy ngay hiệu quả luôn đấy. 6. Quyết định chi tiêu một cách rõ ràng. Nếu bạn đang có một kế hoạch tiết kiệm tiền lương, bạn sẽ phải tập nói "không" vào một số hoàn cảnh nhất định để từ chối các cuộc liên Với lưu trữ viên bậc đại học có hệ số lương loại A1, bậc 1, hệ số lương 2,34 được hưởng lương từ 3.486.600 - 7.420.200 đồng/tháng. Với lưu trữ viên thạc sĩ có hệ số lương loại A1, bậc 2, hệ số lương 2,67 được hưởng lương từ 3.978.300 - 7.420.200 đồng/tháng. Nhiều đội bóng bị nợ lương, cầu thủ "kêu cứu" Đầu tháng 9, các cầu thủ câu lạc bộ Cần Thơ đã tính đến phương tháng đình công khi bị nợ nhiều khoản tiền. Cụ thể, đội bóng này nợ cầu thủ của mình 2 tháng tiền lương, tiền thưởng 4 trận thắng và một số khoản tiền khác như tiền ăn, tiền lót tay,… Làn sóng dịch chuyển đầu tiên xuất hiện trong ngành y tế trong đại dịch COVID-19, do áp lực công việc, do nhu cầu cuộc sống, và cái người ta thấy rõ nhất là do vấn đề tiền lương, thu nhập chưa đủ sống trong điều kiện làm việc rất áp lực. Kế toán tiền lương là loại hình nghiệp vụ chiếm vai trò quan trọng trong công tác tổ chức kế toán của nhiều doanh nghiệp. thủ quỹ thực hiện thanh toán lương cho nhân viên và yêu cầu nhân viên ký vào bảng lương. vì vậy người lao động cần chịu khó đầu tư thời Vay Tiền Online Từ 18 Tuổi. Nàng đường đường là công chúa thiên giới, thích y, xem như y cũng phúc phận lắm rồi. Y không vui thì chớ, còn dám lạnh lùng với nàng. "Ta thích chàng như vậy, chàng thích ta một chút sẽ chết sao?" Nàng hỏi y một câu, y liền nhảy xuống tiên vực chứng minh bằng cái chết. Năm trăm năm sau, nàng là người phàm, y là thái tử. Tiếp tục theo đuổi hay là đến lúc phải buông tay? Đôi lời Lúc đầu, đọc văn án, mình cứ nghĩ truyện HE. Theo kiểu nam chính chắc là có yêu nữ chính một chút thì mới nhảy vực chứ???? Nào ngờ, nhảy hố, mới biết mình nhầm to. Truyện này ngược, ngược quá ngược, ngược đến đau lòng. Đọc xong mà tốn cả mớ khăn giấy. Kết thúc truyện xong làm mình đau hết cả mắt. Công chúa Thiên Âm của thiên giới được phụ quân yêu thương, Bạch Vũ ca ca chăm sóc nhưng đem lòng yêu thương Diễn Kỳ mới dẫn đến số phận đau khổ cả vạn kiếp của nàng. Dù kiếp sau cuối được Linh Nhạc thương yêu nhưng cuối cùng nàng hồn phi phách tán vĩnh viễn không được siêu sinh. Nói chung truyện rất buồn, mem nào khoái truyện ngược có thể nhảy hố! Không khuyến khích với ai yếu tim! *** Review bởi Lê Yến từ Hội Nhiều Chữ. - Thái tử Diễn Kỳ, năm trăm năm trước hắn có một mối nghiệt duyên với nàng. Hắn đối xử lạnh nhạt với tất cả mọi người, nhưng chỉ có Phượng Minh tiên tử của Phượng tộc mới làm xuất hiện nét nhu hòa trên khuôn mặt hắn. Hắn chỉ một lòng yêu bóng hình múa Vô Ưu khúc trên đài Dao Trì năm nào. Đến khi hơn 500 năm trước, nàng cứ bám riết lấy hắn, bất chấp mọi thủ đoạn để có được hắn, hay chỉ là cái ngoái đầu của hắn với nàng ta. Hắn hận nàng, suýt chút nữa nàng ta khiến Minh Nhi của hắn hương tiêu ngọc vẫn. Hắn cảm giác 500 năm nàng khổ kiếp dưới hạ giới vẫn không đủ đâu. Còn nàng, Thiên Âm, 500 năm trước nàng là công chúa duy nhất của thiên đình. Ngày ấy, hắn phải hành lễ với nàng, nhưng nàng cố chấp gọi hắn là "Diễn Kỳ ca ca". Và rồi vật đổi sao dời, nay Long tộc nắm quyền hành trong tay, mà Thần tộc nàng chẳng còn một ai ngoài nàng. Nhưng vì chấp niệm yêu thương hắn, nàng bất chấp tiên cốt bị hủy, biếm thành phàm nhân, chịu đựng ngàn vạn khổ kiếp nơi nhân gian. Nàng mang kí ức kiếp này sang kiếp khác, chịu đựng mọi tủi nhục của một đời người, nhưng nàng mong hắn có thể xuống nói với nàng một câu rằng "Trở về thiên đình cùng với ta". Nhưng không - không một giây một phút nào hắn từng nhớ tới nàng, hắn chỉ mong nàng hồn phi phách tán, xem như tác hợp hắn cùng Phượng Minh tiên tử. Nàng dùng 500 năm yêu hắn... À không, 500 năm là trên Tiên giới, dưới hạ giới không biết đã trải qua bao nhiêu năm, nàng chỉ biết nàng dùng chín ngàn chín trăm chín mươi chín kiếp 9998 kiếp người đã qua + 1 kiếp làm công chúa thiên giới để yêu hắn. Kí ức ấy theo nàng đời đời kiếp kiếp, canh Mạnh Bà cũng không thể nào làm vơi đi một chút trí nhớ nào của nàng. Nàng dùng từng kiếp để yêu hắn, và cũng từng kiếp ấy, trái tim nhiệt huyết của một người thiếu nữ cũng chết dần chết mòn theo năm tháng. Kiếp cuối cùng của nàng, có lẽ nhận được tình cảm từ y đã đủ lắm rồi! Kiếp cuối cùng này, nàng nên dành lòng mình cho y đi thôi. Mạnh Bà bên bờ Vong Xuyên từng kể với hắn ấn tượng về nàng "Mấy chục năm trước, còn có một nữ quỷ, mỗi lần đầu thai, nàng cũng đứng cả ngày bên bờ sông giống ngươi vậy, giống như chờ ai đó. Sau này không thấy nàng quay lại nữa, có lẽ đã rơi xuống đó rồi" "Nói đến nữ quỷ kia cũng thật là kì lạ, lần đầu nhìn thấy nàng, nàng xinh đẹp thanh tú, xiêm y cũng tốt, giống như tiên nữ vậy. Nhưng không biết vì sao, từ lần đó về sau, đời sau nàng còn thảm hơn đời trước. Đến lúc về địa phủ, không thiếu tay thì cũng gãy chân. Không có khi nào đầy đủ, không biết nàng tạo cái nghiệt gì…" "Biến một cô nương tốt như vậy, thành kẻ điên" Nàng ở đây ngẩn người hàng vạn năm chờ hắn sao? Nàng dùng gần vạn đời người, khắc tên hắn trên tảng đá bên bờ Vong Xuyên sao? Nàng thật ngốc? À không.... hắn mới là kẻ mù quáng đấy chứ, hắn đã từng một chút tin nàng bao giờ chưa? Đúng, không bao giờ tin nàng. Nàng không những kể hắn nghe nàng là cô bé múa điệu Vô Ưu trên đài Dao Trì ngày đó, nàng không hại Phượng Minh hồn phi phách tán, nàng không cố ý hại hắn, nàng chưa từng làm gì có lỗi với hắn.... Nhưng hắn một chút cũng không để lọt vào tai. Bây giờ hối hận còn kịp sao? Không - hắn đã hại nàng hồn phi phách tán, đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh Linh Nhạc - vị sư đệ bất đắc dĩ của nàng. Khi nàng còn là công chúa cao cao tại thượng của Thiên giới, y còn là trứng rồng chưa nở đấy. Ngày ngày nàng cãi nhau với sư phụ, uất hận Diễn Kỳ sẽ lại chạy đến tìm y tâm sự. Có đánh chết y cũng không thừa nhận mình yêu nàng từ trong trứng đâu ???? nhưng giọng người con gái ấy, sao lúc y nở ra thì không còn nghe được nữa? Y lang thang tìm nàng dưới hạ giới trong vô vọng. Y muốn bảo vệ người con gái ấy, đời đời kiếp kiếp.... "Đại sư tỷ.... Thiên Âm.... Thiên Âm.... Thiên Âm...." - tiếng gào thét vang vọng cả núi rừng, không dứt. Cái ngày y cầm hỉ phục tìm nàng khắp trên núi, tìm 3 năm dưới nhân gian không thấy nàng. Y tuyệt vọng đến chết đi sống lại, y đâu còn là nhị hoàng tử người người sùng kính nữa đâu. Một kiếp này, thà làm phàm nhân để hưởng trọn nhân duyên, không muốn thành tiên cô độc một đời. Chẳng phải trước đây nàng bảo nàng yêu y sao? Tại sao giờ nàng bỏ y mà đi? Y còn nhớ cái tên Thiên Âm nữa hay không? "Thứ không đạt được mới là thứ quý trọng" Đánh giá bản thân - Truyện đọc ổn, tác giả xây dựng tình tiết lấy đi nước mắt của độc giả xuyên suốt câu chuyện. Nếu thật sự bạn editor không viết thêm phiên ngoại sủng ngọt sâu răng, có lẽ mình không dám rớ vào. Đau tim lắm man~ - Đối với tác giả, mình nghĩ Diễn Kỳ mới là nam chính. Cái kết của kẻ phụ tình nên là thế ???? - Giọng văn edit mượt, tuy nhiên còn sai 1 số lỗi type chưa hoàn chỉnh lắm. - Nữ chính trong này không cường, ngày tháng mài giũa một người con gái ương ngạnh, thành một người hiểu lễ nghi, chịu cúi đầu trước kẻ bề trên đã đáng sợ cỡ nào. Nếu như nàng trở về sớm, có lẽ tâm nàng vẫn chưa chết, có lẽ sẽ dấy lên một hồi mưa tanh sấm rền nơi Thiên Giới. Nhưng giờ nàng ấy chả còn gì, vị ca ca hôn phu cũng thăng làm thượng thần bỏ nàng mà đi. Nàng mạnh mẽ cũng không hợp logic lắm. Nhiều lúc thấy cuộc đời nữ chính quá bất hạnh, đối với thân thể Thần tộc, được duy trì 1 vạn kiếp người - thần tiên. Kiếp đầy đủ nhất của nàng có lẽ là kiếp đầu tiên, có phụ thần yêu thương, sư phụ chăm sóc, ca ca lo lắng từng chút một. Nhưng nàng không biết quý trọng, chạy theo thứ viễn vông mãi mãi không đạt được. Để rồi phải chịu 9998 kiếp luân hồi khổ nhục nơi trần gian. May thay, kiếp cuối cùng vẫn có người quan tâm nàng, vẫn có người mong nàng trở lại Thiên giới.... - Mạch truyện nhanh, cốt truyện không quá phong ba bão táp, không có sự kiện gì lớn lao, chỉ kể về số phận của một người con gái mà thôi. Nhiệt liệt đề cử mọi người cùng đọc ???? cám ơn đã đọc hết bài review của mình ???? Mời các bạn đón đọc Lương Tiên Khó Cầu của tác giả Nguyệt Lạc Tử San. anhnguyenflypro Thành viên tích cực Tham gia 21/8/2018 Bài viết 692 Đã được thích 3 Điểm thành tích 18 LƯƠNG TIÊN KHÓ CẦU Tác giả Nguyệt Lạc Tử San Thể loại Cổ đại, huyền huyễn, nữ truy, SIÊU SIÊU NGƯỢC, cảm động, day dứt, ám ảnh, SE Độ dài 88 chương Tình trạng Hoàn WARNING ❗❗❗ Link doc truyen online 1. Bài review có spoil nội dung truyện vui lòng cân nhắc kỹ trước khi đọc. 2. Bộ truyện này không dành cho những bạn có trái tim yếu đuối, bởi vì đây là một tác phẩm SIÊU SIÊU SIÊU NGƯỢC điều quan trọng phải nhắc ba lần rất kinh điển trong thể loại huyền huyễn ngược SE. Cần chuẩn bị thật nhiều khăn giấy khi đọc ạ. 3. Nữ chính ĐÃ TỪNG yêu nam chính nhưng cuối cùng người nàng trao trọn trái tim, tình yêu và sinh mạng của mình lại là NAM PHỤ. ____________ Đôi mắt ai đang nhòe lệ Trái tim ai đang rỉ máu Tình yêu ai đang tan vỡ Khúc hát ai đang dở dang Ly biệt ai đang đớn đau Bi thương ai đang nhuốm sầu. ĐÔI MẮT AI ĐANG NHÒE LỆ Trước khi gặp Diễn Kỳ, Thiên Âm là một nàng công chúa trên Thiên giới được tất cả người người ngưỡng mộ. Cuộc sống của nàng ngập tràn trong niềm vui cùng nụ cười. Ở nơi đó, dưới tán hoa đào nở rộ nàng múa lên vũ khúc xinh đẹp nhất trần đời. Nhưng vào giây phút định mệnh khi nàng gặp gỡ Diễn Kỳ, con đường nàng đi đã rẽ sang một hướng khác đầy bi kịch và bất hạnh mà nàng nào đâu biết. Trái tim không nghe theo sự khống chế của lý trí. Nàng yêu Diễn Kỳ bằng một tình cảm chấp nhất và kiên trì. Vì yêu, nàng buông bỏ tất cả để đuổi theo chàng, mặc cho chàng dùng sự lạnh lùng vô tâm của mình để thương tổn… Rõ ràng, vào những năm tháng ấy chỉ có ánh nắng ngập tràn nhưng trái tim của nàng lại là một mảnh ướt đẫm nước mắt. Bởi vì, cho dù nàng có ngu ngốc yêu thương và chờ đợi như thế nào thì Diễn Kỳ vẫn không yêu nàng. Vì không yêu nên biến tất cả tình cảm chờ mong cùng hy vọng của nàng thành bông tuyết, cứ thế thấm vào lòng nàng, lạnh lẽo vô cùng. Năm ấy, đôi mắt nàng nhòe lệ… TRÁI TIM AI ĐANG RỈ MÁU Nàng dùng sự thành tâm và kiên trì của mình để chứng minh cho Diễn Kỳ biết, nàng yêu chàng, yêu đến mức nào. Nhưng dẫu hoa kia đã rơi rất nhiều thì nước vẫn vô tình cuốn trôi tất cả. Nàng đau đớn nhưng không chịu từ bỏ. Cứ thế, nàng từng chút một hủy hoại trái tim mình không chút do dự hay hối tiếc… Diễn Kỳ, chàng có biết hay không? Tình yêu của nàng chỉ tràn ngập bi thương. Diễn Kỳ, chàng có biết hay không? Tình yêu của nàng chỉ còn lại nước mắt. Năm ấy, trái tim nàng rỉ máu… TÌNH YÊU AI ĐANG TAN VỠ Vì trốn tránh tình yêu của nàng, Diễn Kỳ chấp nhận nhảy xuống tiên vực. Giây phút ấy, thế giới của nàng cũng chỉ còn lại hoang tàn. Chàng, thì ra tàn nhẫn đến mức cho dù hủy đi tiên cốt, thương tổn thân xác cũng không muốn bên nàng. Vậy thì, cứ tàn nhẫn thêm nữa đi. Bởi vì tiên vực kia nàng cũng muốn đi đến tận cùng. Chính sự cố chấp và liều lĩnh của nàng đã gây ra sai lầm và bị thiên giới trừng phạt. Nàng phải chịu ngàn kiếp luân hồi khổ sở ở nhân gian để bù đắp cho những gì mình gây ra. Lúc ấy, nàng chỉ là một nàng công chúa xinh đẹp nhưng kiên cường chấp niệm với tình yêu của mình mà thôi. Lúc ấy, nàng nào đâu biết chính những năm tháng này đã cướp đi tất cả của nàng. Bờ vong xuyên hiu quạnh. Nước vong xuyên vô tình. Đá tam sinh lạnh lẽo… Nàng đã ở nơi đây không biết bao nhiêu năm, trải qua không biết bao nhiêu kiếp người. Mỗi kiếp đều là bi kịch thống khổ đến không thở nổi. Nhưng nàng vẫn ngốc nghếch tin rằng, đợi lâu như vậy cuối cùng thì Diễn Kỳ cũng sẽ đến thôi. Chỉ là, đường quá xa và bầu trời quá tối đang ngăn bước chân chàng. Nàng tự dối lừa trái tim đau đớn của mình. Bởi vì sự thật luôn tàn nhẫn hơn những gì nàng muốn thấy. Vậy mà, nước vong xuyên chẳng thể xóa đi kí ức tang thương kia. Nó như vực sâu nhấn chìm nàng xuống tận cùng. Trải qua từng kiếp, khắc ghi từng đời. Còn hình phạt nào nhẫn tâm hơn với nàng hơn thế. Đợi chờ Đợi chờ Đợi chờ . . . Đợi đến khi nàng không còn lý do để thuyết phục bản thân thêm nữa. Ngay đến đá tam sinh nàng cũng đã khắc đầy tên chàng mất rồi. Mỗi nét là một lần nàng nguyện cầu. Máu thấm qua hàng ngàn hàng vạn nét khắc kia, thấm qua bầu trời nơi ấy, thấm ướt trái tim đau đớn rệu rã của nàng. Nhưng có lẽ cũng chẳng thể thấm được lòng chàng. Năm ấy, tình yêu nàng tan vỡ… KHÚC HÁT AI ĐANG DỞ DANG Đoạn tình duyên nàng kiên trì dùng 500 năm theo đuổi nay đành phải kết thúc. Bởi vì nàng nhận ra đến một lúc nào đó trái tim nàng không còn đủ kiên cường được nữa. Nó vỡ nát mất rồi. Nàng nhặt không hết những mảnh vỡ ấy… Diễn Kỳ, nàng từ bỏ. Diễn Kỳ, nàng buông tay. Diễn Kỳ, nàng biệt ly… Những tưởng rằng cuộc đời của nàng sẽ như cơn mưa ngoài kia, trĩu nặng u buồn và lạnh giá. Nhưng rồi một người tên Linh Nhạc đã đến và đổi thay tất cả. Chàng tựa như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời ngoài kia. Nàng chỉ dám xa xa đứng nhìn mà không dám chạm tay vào vì sao đẹp đẽ đó. Bởi vì, nàng biết mình không xứng với tình cảm chân thành duy nhất của chàng. Cả trái tim và thân xác của nàng đều từng vì một người mà thương tổn rất nhiều. Giờ đây, đứng trước tình yêu thanh cao bao dung này của chàng, nàng dường như muốn rơi lệ. Nàng không phải là hoa đào rực rỡ sắc màu, không phải là hoa mai kiên cường thanh khiết, cũng không phải hoa sen thoát tục thanh tao… Nàng chỉ là bông hoa đã qua rồi mùa xuân, héo rũ và cô độc. Nàng không đợi được người nàng yêu. Nàng cũng không còn tình yêu để chờ đợi. Thời gian một ngàn năm qua dường như đã lấy hết dũng khí và yêu thương của nàng. Nhưng sự kiên trì và chấp nhất của Linh Nhạc khiến nàng rung động. Thật sự rung động. Nàng muốn quên đi quá khứ xưa cũ đau thương ấy, muốn cùng chàng nắm tay nhau đi đến hết kiếp này. Vậy mà, ông trời vẫn muốn trừng phạt nàng thêm nữa. Ai kết nhân duyên bi kịch này, Ai nỡ cắt đứt sợi tơ vương. Năm ấy, khúc hát nàng dở dang. LY BIỆT AI ĐANG ĐỚN ĐAU Nàng vốn không hiểu rõ rốt cuộc mình còn nợ Diễn Kỳ thứ gì. Cớ sao lại không thể buông tha cho nàng cùng Linh Nhạc. Năm đó nàng dùng 500 năm tìm cách theo đuổi hắn là nàng sai. Nhưng nàng đã dùng ngàn kiếp luân hồi khổ sở ở nhân gian bồi tội rồi. Thứ nàng nợ hắn nàng đã trả. Còn trái tim đau đớn của nàng ai sẽ trả đây. Vì sao hắn lại muốn hủy đi chút ấm áp còn lại của nàng là Linh Nhạc. Vì sao ông trời luôn trêu đùa tình yêu của nàng như vậy. Nàng vì hắn đánh mất cả thế giới này rồi. Vậy mà, ly biệt đến lúc cũng hóa thành sự thật. Chia rẽ uyên ương, cắt đứt tơ tình. Trái tim ai lại không đau đớn và bi thương kia chứ? Linh Nhạc của nàng, cứ thế rời đi như vậy… Đến lúc này nàng mới cảm nhận được bông tuyết ngoài trời là nước mắt, cơn mưa ngoài trời là nước mắt và ánh nắng ngoài trời cũng là nước mắt… từng hạt rơi xuống, làm tan vỡ trái tim nàng. Thì ra, ly biệt một người lại thống khổ đến vậy. Thì ra, ly biệt chính là không cách nào trở về bên nhau được bạch liên hoa không dễ làm nữa. Thì ra, ly biệt cũng chính là tử biệt… Năm ấy, ly biệt nàng đớn đau. BI THƯƠNG AI ĐANG NHUỐM SẦU Nàng từng mơ rằng, Linh Nhạc mặc hỉ phục đỏ thắm, anh tuấn bức người cưỡi bạch mã đem kiệu hoa đến rước nàng. Đôi mắt chàng đong đầy ý cười, dịu dàng đến mức trái tim nàng như tan ra. Chàng đưa tay nắm lấy tay nàng, muốn cùng nàng kết thành phu thê, muốn cùng nàng nối sợi tơ trời, muốn cùng nàng vĩnh viễn thiên nhai… Nhưng, mộng kia chóng tàn, yêu thương chóng tan. Nàng và chàng đều chẳng thể chống lại ý trời. Giữa họ chỉ còn là vết tích, khắc thật sâu và thật tàn nhẫn. Mà nàng chỉ có thể dùng sinh mệnh của bản thân mình đổi lấy một đời an yên vui vẻ cho những người nàng yêu thương. Nàng đứng giữa đất trời, mái tóc dài tung bay, đôi mắt sáng ngời và trái tim vô cùng kiên định. Nàng cam tâm tình nguyện chịu chín đạo thiên lôi kia. Chỉ mong, Thanh Vân Sơn bình an ngàn đời. Chỉ mong, Linh Nhạc chàng quên hết đoạn tình duyên dang dở này. Chỉ mong, người ở lại sẽ đi qua năm tháng mà không vướng đau thương như nàng. Chỉ mong, chỉ mong, chỉ mong… hồn phách nàng dù có tiêu tan vẫn có thể như cơn mưa ngoài kia, nhẹ rơi xuống bên chàng, xóa đi những ưu phiền. Ngày hôm ấy, Diễn Kỳ như phát điên lên. Hắn ân hận đau đớn và khổ sở đến tận cùng. Bởi vì, ngàn năm qua rõ ràng là yêu nàng đến thiết tha lòng lại bỏ lỡ và giày vò nàng như vậy. Đến lúc hắn hiểu rõ mọi chuyện cũng là khi nàng nói với hắn rằng nàng buông tay từ bỏ rồi. Người nàng yêu là Linh Nhạc. Vì chàng ta, nàng không tiếc đánh đổi cả sinh mệnh mình, hồn phi phách tán không thể siêu sinh cũng không do dự dù chỉ một giây. Hắn… rốt cuộc hiểu được, tình yêu của nàng đã thương tâm tuyệt vọng đến mức nào. Mà ngay đến đá tam sinh bên bờ vong xuyên cũng khắc không hết những đau đớn trong lòng nàng nữa rồi. Năm ấy, bi thương nàng nhuốm sầu. **** Yêu thương một người như trong lấy chồng quyền thế Chờ đợi một người. Từ bỏ một người. Rời xa một người… Mỗi một phần trong câu chuyện đều chua xót và bi ai đến không thở nổi. Tương phùng cùng biệt ly, cuối cùng lại hóa thành tử biệt. Vĩnh viễn, không thể quay về như lúc ban đầu. Vì tình yêu của nàng tựa như bông tuyết đầu mùa, xinh đẹp thuần khiết nhưng mỏng manh và dễ tan biến. Nàng chưa kịp chạm tay liền hóa thành giọt lệ, lăn dài trên đôi mi. Nơi nước mắt đi qua bỗng lật mở những ký ức xưa cũ, hòa mình vào nỗi nhớ, chạm đến trái tim người mà nàng yêu thương. Xem thêm các chủ đề tạo bởi anhnguyenflypro Các chủ đề tương tự - Review Truyện Sói Đến Rồi - Tác Giả Loan - Cùng Review Truyện Ngôn Tình Full Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu - Review Truyện Từng Có Một Người, Yêu Tôi Như Sinh Mệnh Cùng - Review Truyện Thời Gian Lương Thần Mỹ Cảnh - Review Truyện Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương Chia sẻ trang này Độ dài 88 chương Tình trạng hoàn edit Thiên Âm, ngày trước là nàng công chúa bướng bỉnh cao cao tại thượng của Thiên giới, mà nay chỉ là một kẻ phàm nhân thân mang mệnh yểu. Xưa kia nàng lỡ đem lòng yêu một chàng trai, bi kịch thay tình yêu của nàng chỉ mang lại cho người ta những chán ghét khinh thị cùng cực, ghét, khinh đến mức không bao giờ liếc mắt nhìn nàng một cái, không bao giờ chủ động mở miệng nói với nàng một tiếng hay, dù nàng giở bao trò hề trước mặt chàng. Năm trôi tháng đổi, kiếp này sang kiếp kia, thời gian đã biến cô công chúa rực rỡ chói mắt như ánh mặt trời xưa kia thành một cô gái trầm lặng cam chịu như dòng nước lợ. Có lẽ cuộc đời nàng đã quá rực rỡ trong những năm tháng thơ ấu kia, để rồi những ngày sau này phải thấu chịu bao nỗi đau thể xác tâm hồn. Diễn Kỳ, quả đúng với câu “Có không giữ mất mới tìm”, song tôi lại thấy chàng ta đáng thương hơn đáng trách. Năm xưa tại hội Dao Trì, trông thấy điệu múa Vô Ưu khúc mà ám ảnh tâm trí chàng mãi không thôi, cuối cùng đem lòng say đắm nàng Phượng Minh của Phượng tộc. Nhưng trớ trêu thay, cô bé trên đài năm xưa thật ra lại là người chàng ghét, chàng khinh cùng cực. Tôi luôn nghĩ, với cá tính chàng ta, nếu có biết được sự thật ấy ngay từ đầu, có lẽ cũng không yêu Thiên Âm đâu. Diễn Kỳ là một chàng trai kiêu ngạo, cực kỳ kiêu ngạo, trong khi Thiên Âm lại quá nhiệt tình và bản năng. Thử hỏi xem, chẳng lẽ chàng ta chỉ yêu Phượng Minh vì điệu múa ấy thôi sao? Không. Khi ấy chàng ta yêu là một cô gái dịu dàng trang nhã, một người con gái cho chàng ta thể hiện cái tôi của mình. Thời gian qua đi, tình cảm rồi cũng đổi thay, chuyện chàng ta thay lòng yêu Thiên Âm không phải là chuyện tất yếu, nhưng hẳn đó cũng là chuyện thường tình. Lại trớ trêu thay, khi con tim ta rung động, tim nàng lại khoá cửa mất rồi. Nhị hoàng tử Linh Nhạc, chàng trúc mã đáng yêu của mọi cô bé con. Chàng lương thiện nhưng nghịch ngợm, chàng thẳng thắn nhưng dễ ngại ngùng, chàng trẻ con nhưng cũng đầy chín chắn. Tình yêu của chàng vừa nhiệt tình như lửa nhưng đốm lửa ấy vừa đỏ thì vội thổi tắt vì ngượng lắm thay, vừa dịu dàng như nước. Chàng yêu nàng từ khi còn nằm trong trứng, yêu mọi khuyết điểm, mọi oan trái của nàng. Khoảnh khắc trái tim chàng đau đớn, nước mắt tràn mi mà chẳng hiểu tại sao khi nhìn lên đài Thiên Khải, tôi đã tự nhủ, “Xong rồi, đời này của chàng xong rồi!” Dù ký ức không còn, nhưng tin rằng mãi về sau cũng chẳng có người con gái nào bước được vào đời chàng nữa đâu. Tôi không đọc phiên ngoại do bạn editor viết. Đối với tôi, kết thúc như vậy là quá viên mãn rồi. Thiên Âm ra đi, kết thúc tất cả mọi nỗi đau của mình, ít nhất trong kiếp cuối này nàng cũng đã được tận hưởng những ngày tháng ngọt ngào hạnh phúc, dù ít ỏi thôi. Những người nàng yêu, nàng quan tâm rồi đây cũng sẽ hạnh phúc theo cách này hay cách khác. Dàn nhân vật phụ cũng được xây dựng ổn, tính cách, diễn biến tâm lý đều khá logic. Đó là một người sư phụ yêu thương đệ tử hết mực đọc mà cứ thấy hint giữa hai thầy trò, một Thiên hậu thương cháu nhưng vẫn phải nghĩ cho con trước tiên, một Phượng Minh dịu dàng hiền thục nhưng cũng lo sợ được mất yêu thương, một phượng hoàng con Viêm Hoàng đáng yêu, cô hầu Lục Thuỷ trung thành tận tuỵ, một Viêm Kỳ cà lơ phất phơ nhưng yêu hết sức nghiêm túc… Đánh giá 3+/5 Post navigation Đôi mắt ai đang nhòe lệ Trái tim ai đang rỉ máu Tình yêu ai đang tan vỡ Khúc hát ai đang dở dang Ly biệt ai đang đớn đau Bi thương ai đang nhuốm sầu. ĐÔI MẮT AI ĐANG NHÒE LỆ Trước khi gặp Diễn Kỳ, Thiên Âm là một nàng công chúa trên Thiên giới được tất cả người người ngưỡng mộ. Cuộc sống của nàng ngập tràn trong niềm vui cùng nụ cười. Ở nơi đó, dưới tán hoa đào nở rộ nàng múa lên vũ khúc xinh đẹp nhất trần đời. Nhưng vào giây phút định mệnh khi nàng gặp gỡ Diễn Kỳ, con đường nàng đi đã rẽ sang một hướng khác đầy bi kịch và bất hạnh mà nàng nào đâu biết. Trái tim không nghe theo sự khống chế của lý trí. Nàng yêu Diễn Kỳ bằng một tình cảm chấp nhất và kiên trì. Vì yêu, nàng buông bỏ tất cả để đuổi theo chàng, mặc cho chàng dùng sự lạnh lùng vô tâm của mình để thương tổn… Rõ ràng, vào những năm tháng ấy chỉ có ánh nắng ngập tràn nhưng trái tim của nàng lại là một mảnh ướt đẫm nước mắt. Bởi vì, cho dù nàng có ngu ngốc yêu thương và chờ đợi như thế nào thì Diễn Kỳ vẫn không yêu nàng. Vì không yêu nên biến tất cả tình cảm chờ mong cùng hy vọng của nàng thành bông tuyết, cứ thế thấm vào lòng nàng, lạnh lẽo vô cùng. Năm ấy, đôi mắt nàng nhòe lệ… TRÁI TIM AI ĐANG RỈ MÁU Nàng dùng sự thành tâm và kiên trì của mình để chứng minh cho Diễn Kỳ biết, nàng yêu chàng, yêu đến mức nào. Nhưng dẫu hoa kia đã rơi rất nhiều thì nước vẫn vô tình cuốn trôi tất cả. Nàng đau đớn nhưng không chịu từ bỏ. Cứ thế, nàng từng chút một hủy hoại trái tim mình không chút do dự hay hối tiếc… Diễn Kỳ, chàng có biết hay không? Tình yêu của nàng chỉ tràn ngập bi thương. Diễn Kỳ, chàng có biết hay không? Tình yêu của nàng chỉ còn lại nước mắt. Năm ấy, trái tim nàng rỉ máu… TÌNH YÊU AI ĐANG TAN VỠ Vì trốn tránh tình yêu của nàng, Diễn Kỳ chấp nhận nhảy xuống tiên vực. Giây phút ấy, thế giới của nàng cũng chỉ còn lại hoang tàn. Chàng, thì ra tàn nhẫn đến mức cho dù hủy đi tiên cốt, thương tổn thân xác cũng không muốn bên nàng. Vậy thì, cứ tàn nhẫn thêm nữa đi. Bởi vì tiên vực kia nàng cũng muốn đi đến tận cùng. Chính sự cố chấp và liều lĩnh của nàng đã gây ra sai lầm và bị thiên giới trừng phạt. Nàng phải chịu ngàn kiếp luân hồi khổ sở ở nhân gian để bù đắp cho những gì mình gây ra. Lúc ấy, nàng chỉ là một nàng công chúa xinh đẹp nhưng kiên cường chấp niệm với tình yêu của mình mà thôi. Lúc ấy, nàng nào đâu biết chính những năm tháng này đã cướp đi tất cả của nàng. Bờ vong xuyên hiu quạnh. Nước vong xuyên vô tình. Đá tam sinh lạnh lẽo… Nàng đã ở nơi đây không biết bao nhiêu năm, trải qua không biết bao nhiêu kiếp người. Mỗi kiếp đều là bi kịch thống khổ đến không thở nổi. Nhưng nàng vẫn ngốc nghếch tin rằng, đợi lâu như vậy cuối cùng thì Diễn Kỳ cũng sẽ đến thôi. Chỉ là, đường quá xa và bầu trời quá tối đang ngăn bước chân chàng. Nàng tự dối lừa trái tim đau đớn của mình. Bởi vì sự thật luôn tàn nhẫn hơn những gì nàng muốn thấy. Vậy mà, nước vong xuyên chẳng thể xóa đi kí ức tang thương kia. Nó như vực sâu nhấn chìm nàng xuống tận cùng. Trải qua từng kiếp, khắc ghi từng đời. Còn hình phạt nào nhẫn tâm hơn với nàng hơn thế. Đợi chờ Đợi chờ Đợi chờ . . . Đợi đến khi nàng không còn lý do để thuyết phục bản thân thêm nữa. Ngay đến đá tam sinh nàng cũng đã khắc đầy tên chàng mất rồi. Mỗi nét là một lần nàng nguyện cầu. Máu thấm qua hàng ngàn hàng vạn nét khắc kia, thấm qua bầu trời nơi ấy, thấm ướt trái tim đau đớn rệu rã của nàng. Nhưng có lẽ cũng chẳng thể thấm được lòng chàng. Năm ấy, tình yêu nàng tan vỡ… KHÚC HÁT AI ĐANG DỞ DANG Đoạn tình duyên nàng kiên trì dùng 500 năm theo đuổi nay đành phải kết thúc. Bởi vì nàng nhận ra đến một lúc nào đó trái tim nàng không còn đủ kiên cường được nữa. Nó vỡ nát mất rồi. Nàng nhặt không hết những mảnh vỡ ấy… Diễn Kỳ, nàng từ bỏ. Diễn Kỳ, nàng buông tay. Diễn Kỳ, nàng biệt ly… Những tưởng rằng cuộc đời của nàng sẽ như cơn mưa ngoài kia, trĩu nặng u buồn và lạnh giá. Nhưng rồi một người tên Linh Nhạc đã đến và đổi thay tất cả. Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland Chàng tựa như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời ngoài kia. Nàng chỉ dám xa xa đứng nhìn mà không dám chạm tay vào vì sao đẹp đẽ đó. Bởi vì, nàng biết mình không xứng với tình cảm chân thành duy nhất của chàng. Cả trái tim và thân xác của nàng đều từng vì một người mà thương tổn rất nhiều. Giờ đây, đứng trước tình yêu thanh cao bao dung này của chàng, nàng dường như muốn rơi lệ. Nàng không phải là hoa đào rực rỡ sắc màu, không phải là hoa mai kiên cường thanh khiết, cũng không phải hoa sen thoát tục thanh tao… Nàng chỉ là bông hoa đã qua rồi mùa xuân, héo rũ và cô độc. Nàng không đợi được người nàng yêu. Nàng cũng không còn tình yêu để chờ đợi. Thời gian một ngàn năm qua dường như đã lấy hết dũng khí và yêu thương của nàng. Nhưng sự kiên trì và chấp nhất của Linh Nhạc khiến nàng rung động. Thật sự rung động. Nàng muốn quên đi quá khứ xưa cũ đau thương ấy, muốn cùng chàng nắm tay nhau đi đến hết kiếp này. Vậy mà, ông trời vẫn muốn trừng phạt nàng thêm nữa. Ai kết nhân duyên bi kịch này, Ai nỡ cắt đứt sợi tơ vương. Năm ấy, khúc hát nàng dở dang. LY BIỆT AI ĐANG ĐỚN ĐAU Nàng vốn không hiểu rõ rốt cuộc mình còn nợ Diễn Kỳ thứ gì. Cớ sao lại không thể buông tha cho nàng cùng Linh Nhạc. Năm đó nàng dùng 500 năm tìm cách theo đuổi hắn là nàng sai. Nhưng nàng đã dùng ngàn kiếp luân hồi khổ sở ở nhân gian bồi tội rồi. Thứ nàng nợ hắn nàng đã trả. Còn trái tim đau đớn của nàng ai sẽ trả đây. Vì sao hắn lại muốn hủy đi chút ấm áp còn lại của nàng là Linh Nhạc. Vì sao ông trời luôn trêu đùa tình yêu của nàng như vậy. Nàng vì hắn đánh mất cả thế giới này rồi. Vậy mà, ly biệt đến lúc cũng hóa thành sự thật. Chia rẽ uyên ương, cắt đứt tơ tình. Trái tim ai lại không đau đớn và bi thương kia chứ? Linh Nhạc của nàng, cứ thế rời đi như vậy… Đến lúc này nàng mới cảm nhận được bông tuyết ngoài trời là nước mắt, cơn mưa ngoài trời là nước mắt và ánh nắng ngoài trời cũng là nước mắt… từng hạt rơi xuống, làm tan vỡ trái tim nàng. Thì ra, ly biệt một người lại thống khổ đến vậy. Thì ra, ly biệt chính là không cách nào trở về bên nhau được nữa. Thì ra, ly biệt cũng chính là tử biệt… Năm ấy, ly biệt nàng đớn đau. BI THƯƠNG AI ĐANG NHUỐM SẦU Nàng từng mơ rằng, Linh Nhạc mặc hỉ phục đỏ thắm, anh tuấn bức người cưỡi bạch mã đem kiệu hoa đến rước nàng. Đôi mắt chàng đong đầy ý cười, dịu dàng đến mức trái tim nàng như tan ra. Chàng đưa tay nắm lấy tay nàng, muốn cùng nàng kết thành phu thê, muốn cùng nàng nối sợi tơ trời, muốn cùng nàng vĩnh viễn thiên nhai… Nhưng, mộng kia chóng tàn, yêu thương chóng tan. Nàng và chàng đều chẳng thể chống lại ý trời. Giữa họ chỉ còn là vết tích, khắc thật sâu và thật tàn nhẫn. Mà nàng chỉ có thể dùng sinh mệnh của bản thân mình đổi lấy một đời an yên vui vẻ cho những người nàng yêu thương. Nàng đứng giữa đất trời, mái tóc dài tung bay, đôi mắt sáng ngời và trái tim vô cùng kiên định. Nàng cam tâm tình nguyện chịu chín đạo thiên lôi kia. Chỉ mong, Thanh Vân Sơn bình an ngàn đời. Chỉ mong, Linh Nhạc chàng quên hết đoạn tình duyên dang dở này. Chỉ mong, người ở lại sẽ đi qua năm tháng mà không vướng đau thương như nàng. Chỉ mong, chỉ mong, chỉ mong… hồn phách nàng dù có tiêu tan vẫn có thể như cơn mưa ngoài kia, nhẹ rơi xuống bên chàng, xóa đi những ưu phiền. Ngày hôm ấy, Diễn Kỳ như phát điên lên. Hắn ân hận đau đớn và khổ sở đến tận cùng. Bởi vì, ngàn năm qua rõ ràng là yêu nàng đến thiết tha lòng lại bỏ lỡ và giày vò nàng như vậy. Đến lúc hắn hiểu rõ mọi chuyện cũng là khi nàng nói với hắn rằng nàng buông tay từ bỏ rồi. Người nàng yêu là Linh Nhạc. Vì chàng ta, nàng không tiếc đánh đổi cả sinh mệnh mình, hồn phi phách tán không thể siêu sinh cũng không do dự dù chỉ một giây. Hắn… rốt cuộc hiểu được, tình yêu của nàng đã thương tâm tuyệt vọng đến mức nào. Mà ngay đến đá tam sinh bên bờ vong xuyên cũng khắc không hết những đau đớn trong lòng nàng nữa rồi. Năm ấy, bi thương nàng nhuốm sầu. **** Yêu thương một người Chờ đợi một người. Từ bỏ một người. Rời xa một người… Mỗi một phần trong câu chuyện đều chua xót và bi ai đến không thở nổi. Tương phùng cùng biệt ly, cuối cùng lại hóa thành tử biệt. Vĩnh viễn, không thể quay về như lúc ban đầu. Vì tình yêu của nàng tựa như bông tuyết đầu mùa, xinh đẹp thuần khiết nhưng mỏng manh và dễ tan biến. Nàng chưa kịp chạm tay liền hóa thành giọt lệ, lăn dài trên đôi mi. Nơi nước mắt đi qua bỗng lật mở những ký ức xưa cũ, hòa mình vào nỗi nhớ, chạm đến trái tim người mà nàng yêu thương. ____ Lạc_Hậu Bìa Vy Tần *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ Cre Google/Huaban Lúc Tư Mệnh tìm đến, Thiên Âm đang chùi rửa lại đồ gốm vừa mới sửa, kiếp này nàng xuất thân trong một gia đình sống bằng nghề tu sửa đồ gốm hỏng, đời này qua đời khác, cuộc sống cứ nghèo khổ ăn bữa nay lo bữa mai như thế. Cũng bởi vì nhiều năm chiến loạn liên tục, qua những ngày đói không có gì để ăn, việc kiếm được tiền càng không dễ, vô cùng khó khăn. Sửa chữa tỉ mỉ gần ba tháng nay, phụ thân mới tu sửa được một bình duy đi lau lại hơn mười lần mới đứng dậy, nàng chợt thấy một đám mây trên không trung dần hạ xuống, ánh sáng chói lòa thẳng góc chiếu về phía mình, không lâu sau, giữa khoảng không xuất hiện một nam tử mặc huyền y lơ lửng, bay cách mặt sông chừng mười trượng, chân đạp trên đám mây bảy màu, vẻ mặt trầm không phải hắn toàn thân tiên khí, lại vì tiên nhân không thường mặc áo bào huyền y, Thiên Âm suýt nữa đã không nhận ra, đây chẳng phải là vị thần chưởng quản vận mạng nhân gian – Ti Mệnh Tiên Quân sao?Hắn cau mày, vốn là một bộ mặt không tùy tiện nói cười lại càng lộ ra vẻ nghiêm trọng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt không giấu vẻ chán ghét. Như kiểu người phải chịu cuộc sống thảm cảnh do hắn hạ bút này, không phải nàng mà là hắn chốc lát, Tư Mệnh cuối cùng cũng tìm được lời mở miệng, thản nhiên nói“Duyến Đức Thiên Quân, thệ liễu*”*thệ liễu đã Thiên Âm run run, món đồ duy nhất trong ba tháng qua rơi vỡ tan tành. Mảnh vỡ văng tung tóe, ghim vào người nàng, máu chảy ròng ròng. Dường như không cảm thấy, nàng cứ đứng sững sờ, mặc cho không biết bao nhiêu vết thương rỉ máu, nhìn đến ghê mày Ti Mệnh càng cau chặt, sự chán ghét trong mắt càng đậm hơn, không phải vì thương tích của nàng, mà vì chính con người ấy. Nâng tay theo thói quen che mũi, hắn nói “ Thiên Quân có lệnh, ngươi nhanh theo ta về thượng giới đi”.Thiên Âm vẫn ngơ ngẩn đứng im một chỗ, không động đậy. Bên tai quanh đi quẩn lại lời hắn vừa mới nói “Duyến Đức Thiên Quân, đã mất…. Duyến Đức Thiên Quân, đã mất… Duyến Đức Thiên Quân, đã mất… Duyến Đức Thiên Quân…..sư phụ…” Giữa rừng có một căn nhà gỗ nhỏ, cảnh vật xung quanh mang một vẻ u tĩnh. Không hề giống tính cách trước kia của y chút nào. Bạch Vũ dẫn nàng vào trong phòng rồi quay lại rừng đào lấy rượu. Thiên Âm nhìn đống sách la liệt dưới đất, trên bàn thì một mớ hỗn tạp, đáy lòng dâng lên một nỗi khó hiểu. Ngày trước y luôn là một người nghiêm khắc, không chịu nổi thứ gì lộn xộn, nhưng cảnh tượng hiện giờ………..có thể thấy, bao nhiêu năm nay có lẽ y cũng đã thay đổi ngẩn ngơ một lúc rồi khom người thu dọn lại, ở nhân gian đã lâu cũng tập thành thói quen, cho dù không sử dụng tới pháp thuật nàng cũng có thể thu xếp gọn gàng mọi giúp nàng dọn dẹp, Lục Thủy thỉnh thoảng lại hỏi cái này đặt ở đâu? Cái kia đặt đúng chỗ không? Nàng cứ luôn miệng trả lời không hề do dự, ngay cả bản thân cũng thấy kinh ngạc, hóa ra mình lại nhớ rõ thói quen, đồ đạc của y như vậy.“ Tôn chủ, vị kia………Thật sự là Bạch Vũ Thiên Quân sao?”Lục Thủy ôm một chồng sách, ngồi chồm hổm xếp từng quyển vào Âm cầm một quyển sách vỗ vỗ bụi, nhẹ nhàng gật đầu “ Đúng!”Lục Thủy lại lắp bắp kinh hãi, ánh mắt mở to hết cỡ “ Vậy ngài ấy chẳng phải là tôn chủ……” Nói được một nửa, nghĩ tới cái gì nàng lại dừng, ngượng ngùng cười rồi xoay người tới chỗ khác thu dọn, ánh mắt vẫn vương chút nghi Âm tất nhiên thừa biết nàng kinh ngạc điều gì. Thanh Khâu Bạch Vũ Thiên Quân, hậu nhân cuối cùng của Cửu vĩ hồ tộc, được tiền Thiên Quân thu làm nghĩa tử, ban nhân duyên với Thiên Âm công chúa. Nếu như không phải xảy ra những sự việc đó, nếu nàng không biết Diễn Kì thì có lẽ nàng đã là thê tử của y mà không ai có thể ngờ được sự việc lại thành như bây giờ. Ngàn năm trước tiên yêu đại chiến, cửu vĩ hồ tộc gặp đại họa diệt vong, chỉ còn lại mình y, phụ quân thương y một mình cô độc nên mang về Thiên Minh sơn sống cùng nhỏ y rất ít khi nói chuyện, ngồi im lặng cả ngày dài cũng chịu được, nhưng lại bị bắt phải chăm sóc Thiên Âm nhỏ hơn y mấy thế khi nàng còn là một đứa nhỏ không hiểu gì thì y đã trở thành một ông cụ non nghiêm khắc. Liên tục dạy bảo nàng, cái này không thể ăn, cái kia không thể lấy, cái gì phải đặt ở đâu, thế nào. Mãi tới sau khi sư phụ mang nàng đi, y cứ cách bảy ngày lại chạy đến Thanh Vân dạy bảo nàng một lần. Có lẽ là do bị y dạy dỗ nhiều năm cho nên tới bây giờ nàng vẫn rõ thói quen của y như lòng bàn tay đó nàng cực kì ghét y, khi hai người ở cùng nhau, y không giống như là ca ca mà lại giống phụ quân của nàng đó, nàng gặp Diễn Kỳ……………….“ Ngài đi thong thả, nơi này không khí hỗn tạp, ngài xem Thiên Quân cũng không có ở đây.” Giọng nói có chút lấy lòng từ ngoài vọng vào, giữa không khí yên tĩnh lại trở nên thật rõ Âm vừa lúc nhặt một quyển sách trước cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người trông coi ngoài rừng dẫn Diễn Kỳ tiến vào, Bạch Vũ cũng đúng lúc cầm vò rượu đi tới. Diễn Kì đương nhiên cũng nhìn thấy Thiên Âm, ánh mắt lập tức lạnh đi, nàng hạ tầm mắt xuống, hơi cúi người, không để ý rồi tiếp tục nhặt kia ngày nào nàng cũng phải vắt óc tính toán mưu kế thì lại không gặp được y lấy một lần, vậy mà hiện giờ tới đâu cũng đụng mặt.“ Thiên Kị* sắp tới, phụ quân phái ta tới, hy vọng ngày Thiên kị huynh có thể giúp bày bố kết giới.” Nàng nghe Diễn Kì nói.* kị điều kiêng kị. Thiên kị ngày cấm kị của Trời, xuất hiện tai ương lớn“ Vì sao lại tìm ta?” Bạch Vũ không chút quan tâm hỏi lại.“ Chỉ có huynh mới có năng lực bày ra đại kết giới có thể bảo về thiên giới trong ngày này, cũng là để tránh gây tổn hại tới nhiều người vô tội.” Diễn Kì nói tiếp“ Hiện giờ trong tộc chỉ còn lại duy nhất một mình huynh, đây không phải là năng lực đặc biệt của huynh sao. Hơn nữa ta cũng còn một chuyện muốn nhờ.”“ Vậy sao?” Giọng điệu của Bạch Vũ vẫn không rõ cảm xúc, nhẹ nhàng lau chùi vò rượu, lớn tiếng nói “ Rượu của muội đây, mau tới lấy đi.”Những lời này là quay về phía nàng nói, Thiên Âm đành phải buông đống sách trên tay xuống đi ra ngoài. Ôm lấy vò rượu trong tay Bạch Vũ lắc lắc có tiếng ọc ọc vang lên “ Chỉ có nửa vò thôi sao?” Giọng điệu có chút oán giận.“ Muội nghĩ là nước suối sao!” Bạch Vũ lạnh lùng quát nàng “ Sắc mặt muội không tốt lắm, đi về phía cánh rừng đằng tây có hồ nước nóng, ngâm trong đó rồi hãy uống.”“ Dạ!” Nàng lại lắc lắc vài cái, khóe miệng cong cong mỉm cười. Ôm vò rượu bước đi, vừa quay bước vừa thì thầm nói. Tiếng nói tuy nhỏ nhưng hai người ở phía sau vẫn nghe được rõ ràng “ Huynh là đồ keo kiệt!”.Bạch Vũ khẽ nhíu mi, nhìn nàng và Lục Thủy ôm vò rượu đi xa dần, từ đầu đến cuối nàng không hề liếc nhìn Diễn Kì một cái, xem ra lần này trở về đã thực sự khác xưa rồi. Y khẽ thở dài một hơi, rồi nghĩ tới điều gì lại nói vội “ Nhớ không được uống ở cạnh hồ đâu đấy.”Nàng không dừng lại phất phất tay tỏ ý biết Kì mặt lạnh, nhìn hai người bọn họ không coi ai ra gì cứ thế nói chuyện, rõ ràng hai người trước kia đã từng ở chung, bây giờ nếu thế cũng là chuyện bình thường. Nhưng hiện tại, y không hiểu trong lòng tại sao lại có chút không thoải mái, giống như y là người thừa thải bị xa lánh vậy.“ Vào trong nói chuyện!” Bạch Vũ xoay người về phía nhà gỗ, Diễn Kì đứng nhìn một chút rồi cất bước vào Âm ôm vò rượu thả vào hồ nước ấm, nước làm sạch hết bụi bẩn trên vò rượu. Nàng nhìn quanh tìm kiếm chỗ ngồi đợi rượu ấm lên. Đến khi hương rượu ngào ngạt tỏa ra bốn phía, nàng mới cùng Lục Thủy vớt Vũ và Diễn Kì nói chuyện rất lâu, nàng đã cố tình nán lại một lúc vậy mà khi trở lại vẫn thấy Diễn Kì ở đó. Nàng ôm vò rượu ngượng ngùng đứng ở mép cửa, nhất thời không biết phải làm sao, nên đi vào hay quay ra Vũ vẫn giữ thói quen dạy dỗ nàng, nhíu mi nói “ Bảo muội đi ngâm rượu thôi, ai bảo muội đi nghịch nước hả!” Cánh tay chỉ chỉ nàng, quần áo đúng là ướt hết Âm bật cười thành tiếng, vì ngại có người ngoài ở đây nên cũng không thèm so đo với Bạch Vũ. Đặt vò rượu trên tay xuống bàn, cái nhà gỗ này thật sự là quá nhỏ hẹp chỉ có duy nhất một gian nhà, nàng định đi ra ngoài uống nhưng lại sợ như thế có vô ý quá không. Đành mặc kệ hai nam nhân kia ngồi nói chuyện, nàng đi tìm một cái bát nhỏ, tự rót đầy một bát rượu đưa lên miệng nhâm nhi. Lục Thủy cũng bị hương rượu quyến rũ, mắt cứ nhìn chằm chằm bát rượu trong tay nàng, nàng đành phải lấy thêm cái bát nữa, rót cho nàng Kỳ không kìm được hiếu kì đưa ánh mắt nhìn về phía hai người Thiên Âm, Lục Thủy. Thấy cảnh tượng như thế, y lại nhíu mày, đưa mắt nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Bạch Vũ trước mặt. Dù y vẫn thắc mắc không biết vì sao nàng tìm ra được nơi đây nhưng y còn có việc quan trọng phải làm.“ Việc này chỉ có thể nhờ cậy vào huynh.”Bạch Vũ đặt chén trà trên tay xuống bàn, một lúc sau mới mở miệng lạnh lùng nói “ Không đi!”“ Bạch Vũ!” Diễn Kì hơi cuống, trầm giọng nói “ Huynh có thể khoanh tay đứng nhìn sao?”Y không thể nói, ở Thiên giới bày ra kết giới được, chỉ duy nhất một mình hắn có khả năng.“ Chỉ có kết giới của Thanh Khâu huynh mới có đủ thuật pháp để chống đỡ thiên kiếp.”“ Không đi!”“ Ngươi……”Dù Diễn Kỳ có ra sức khuyên bảo, y vẫn nhất quyết nói Không đi’, vẻ mặt hờ hững nhìn không rõ biểu tình nào. Lơ đãng quay đầu lại nhìn về phía chủ tớ hai người đang say sưa uống rượu, y khẽ nhăn trán, lạnh giọng “ Trong hũ có quả mơ, đừng tham ăn hết nhé.”Thiên Âm nghe xong vội đặt bát rượu xuống bàn, nâng vò rượu lên lắc lắc xô xô, một lúc mới cong môi cười. Thấy quả mơ rơi ra gần miệng vò, nàng nhanh tay nhặt lấy bỏ vào miệng, lại tiếp tục vùi đầu vào uống Kỳ lại tiếp tục nói, thanh âm có hơi trầm xuống.“ Lần này thiên kị không giống trước kia, ta không sợ nhưng Linh Nhạc tu vi còn ít, e là không thể chống đỡ được.”Linh Nhạc? Nghe tới cái tên quen thuộc, Thiên Âm bất giác lắng nghe, thì ra y cũng phải tham gia vào thiên kị lần này, mấy hôm trước Diễn Kì tới tìm y đúng là đã đề cập qua.“ Đây không phải là chuyện nhỏ, cho nên ta hi vọng huynh có thể dạy nó vài phương pháp kết giới, lần này chủ yếu là vì nó lịch kiếp. Ta tin nếu như huynh dạy thuật phòng ngự nhất định nó sẽ vượt qua được.”Y quả thực đã nói hết lời rồi, Bạch Vũ vẫn xoay xoay chén trà“ Không đi!”.Diễn Kỳ nhíu chặt mày, bàn tay nắm chặt thành quyền bên người, sắc mặt lạnh lẽo như thể tạc ra từ băng Âm không khỏi thở dài một hơi, Bạch Vũ vốn có khả năng làm người ta nổi điên mà, trừ nàng và phụ quân ra y không thích nhiều lời với người ngoài. Cho nên cho dù Diễn Kỳ là khách, y cũng không thèm lấy rượu ra tiếp đón, mà lại để cho mình nàng ngồi một góc khi suốt buổi nói chuyện trong phòng hai người, y chỉ nói mỗi hai từ Không đi!’ thôi quá.“ Bạch Vũ ca!”Nàng gọi, thấy tầm mắt của hai người nhìn tới, nàng cười nhẹ đặt bát rượu xuống bàn khẽ nói “ Đi đi.”Nghe vậy, sắc mặt Bạch Vũ phút chốc lạnh đi, nàng vẫn là không buông tay được sao?Thiên Âm cười khẽ, nàng biết Bạch Vũ đang suy nghĩ điều gì, nên thản nhiên giải thích “ Linh Nhạc…..là sư đệ của muội.” Nếu thiên kiếp làm y bị thương, chắc hẳn mình cũng sẽ đau lòng. Từ sau khi nàng trở lại, cũng chỉ có Linh Nhạc là người duy nhất quan tâm tới nàng mà nên là bởi vì Linh Nhạc, không phải vì Diễn Kì, ánh mắt của nàng như thể nói ra điều mặt Diễn Kì nhất thời có chút khó Vũ dịu đi không ít, nhưng vẫn khó chịu nhăn mặt nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu mới lạnh lùng nói “ Ta không muốn tới thiên cung.”“ Vậy tới Thanh Vân cùng muội.” Nàng biết y giống với Thanh Sơn, Lục Thủy, không thích nơi Vũ không nói gì nữa, tiếp tục nhâm nhi chén trà. Thiên Âm biết huynh đã đồng ý rồi.“ Được rồi, thái tử điện hạ, phiền ngài nói với Nhị điện hạ để ngài ấy đến Thanh Vân một chuyến.”Diễn Kỳ thấy nàng cúi người hành lễ, trong lòng có một loại cảm giác gì đó không rõ dâng lên, nàng gọi người kia là Bạch Vũ ca, giọng nói tràn đầy thân thiết. Vậy chẳng phải tốt sao, nàng trở về làm muội muội ngoan hiền của Bạch Vũ, y sẽ không phải đau đầu nữa. Đối với y cũng không còn bất chấp quy củ, cũng không còn bám y dai dẳng khiến y sợ mỗi khi gặp mặt nữa rồi. Thật sự rất tốt, nàng đã hoàn toàn ngăn cách y khỏi thế giới của bao giờ y tới Tu Di sơn mà Bạch Vũ chịu đáp ứng yêu cầu của y, kể ra y phải vui mừng mới đúng chứ, nhưng không hiểu tại sao một chút vui mừng y cũng không có. Nhìn thấy nữ tử vẫn đứng đó yếu ớt cười với y, trong lòng lại có cảm giác mất mát, như đã đánh mất đi một thứ gì quý Kỳ không hiểu cảm xúc trong lòng mình hiện tại là thế nào, nàng rõ ràng đã không còn quan tâm tới y nữa, không bám lấy y, vậy y phải vui mừng mới đúng chứ, không phải đó là điều y ao ước sao. Y và Bạch Vũ quyết định ngày cụ thể, sau đó không chần chừ, cũng không quan tâm bên ngoài trời đã tối đen đáp mây vội vàng rời đi, như thể chỉ cần chậm một giây nữa thôi y sẽ không thể đi được nữa.

lương tiên khó cầu