là gió thổi là rung động

Tất cả là rung động - bao gồm, đặc biệt là âm thanh được tạo ra bởi chuông gió. Hướng dẫn sự rung động âm thanh trong một không gian có chuông gió có thể là một hoặc một nam châm may mắn trong phong thủy. Có một vài nguyên tắc cổ điển để giúp bạn tăng cường sức mạnh của chuông gió để mang chi tích Hiện tượng máy nổ ko tròn (rung rung) thường là do bỏ máy (Tùy mức độ nặng nhẹ mà bị lúc máy nguội hoặc bị bất kể lúc nào) Nhưng bỏ máy thì nhiều nguyên nhân lắm, đại khái là tất cả các tác nhân làm cho thừa xăng hoặc thiếu xăng, thừa gió, thiếu gió, hệ thống Cứ bão là "bỏ nhà mà chạy" 22h30 ngày 27/9, tại xã Hoài Hải có mưa nhẹ, nhưng gió to, sóng biển cao, biển động dữ dội. Thị xã Hoài Nhơn có tổng cộng 2.583 hộ dân phải di dời, trong đó riêng 6 xã, phường ven biển có 1.723 hộ. Chương 625: Ngươi là thật hết cách cứu! Diệu Hoa Cung. Mấy tên trưởng lão vô cùng phiền muộn. Nam Hoang Châu trời sinh dị tượng, tất có chí bảo ra đời. Tông chủ sau khi biết được tin tức, thế mà là cho Quân Thường Tiếu viết thư, chờ hắn đến lại cùng đi! "Cung chủ T2 là do đóng van động mạch chủ với động mạch phổi, nghe rõ nhất ngơi nghỉ đáy tyên ổn, vùng liên sườn nhị trái cùng bắt buộc. Tiếng thổi trào ngược, có cách gọi khác là thổi phụt lại. Tiếng thổi phụt lại hoàn toàn có thể là trọng điểm thu, nhỏng trong hở 5 năm. Cầu treo Charles Kuonen chính thức đi vào hoạt động vào cuối tuần trước nằm trên con đường mòn Europaweg, kết nối 2 thị trấn miền núi ở Thụy Sĩ là Grächen và Zermatt. Cầu treo này sẽ là phương tiện đưa khách tham quan qua dãy Bernese Alps tuyệt đẹp, giúp họ chiêm Vay Tiền Online Từ 18 Tuổi. Chương 1 Lần đầu gặp anh Edit & beta Bông Truyện được edit và đăng tại 🎀 6 giờ sáng, bầu trời vẫn còn xám xịt. Sở Hòa đã ngồi trước bàn hơn một tiếng đồng hồ. Cô nhìn đám sương mù mờ mịt ngoài cửa sổ mà cảm thấy lòng mình cũng mù mịt như thế, không thể phân biệt rõ suy nghĩ. Bút vẽ bị kẹp lỏng lẻo giữa hai ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, tờ giấy dưới tay bị đè nên nhăn một góc, và trên mặt giấy là một bức tranh phong cảnh còn chưa hoàn thành với mấy nét vẽ ngổn ngang hệt như tâm trạng buồn bực của chủ nhân lúc này. Sở Hòa nhìn những nét vẽ không có trật tự đó thì xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó ném bút vẽ sang một bên, quyết định thay quần áo ra cửa tìm chút linh cảm. Mấy ngày trước Sở Hòa mới dọn vào khu dân cư này. Nơi này chỉ mới được khai phá mấy năm gần đây và cách thành phố khá xa. Tuy nhiên, tiểu khu này hướng về núi và sông, có nhiều hàng cây xanh mát, môi trường lại yên tĩnh và thanh bình nên rất thích hợp với nghiệp vẽ của cô. Cô đã xem qua mấy chỗ rồi nhưng cuối cùng lại chọn trúng tiểu khu này. Chắc thời gian trước có quá nhiều chuyện như chuyển nhà, dọn nhà nên mới khiến cơ thể quá tải. Thế nên mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của cô cũng không tốt lắm dẫn đến cả người cứ mệt mỏi, phiền muộn và không thể tập trung vẽ được. Tiểu khu có một sân cỏ để chơi bóng rổ và cầu lông, cùng với một con đường chạy để mọi người đi bộ và tập thể dục. Nhưng Sở Hòa rất lười nên hầu như chưa từng tới đây để tập thể thao. Mà nói thật ra thì cô cũng rất ít khi rèn luyện thân thể. Là một họa sĩ nên phần lớn thời gian cô đều ru rú trong nhà. Sở Hòa cầm bút chì và vở phác thảo ngồi xuống chỗ nghỉ chân bên đường chạy, tỉ mỉ quan sát cả tiểu khu. Khu này có một dãy nhà kiểu tây, trước cửa mỗi nhà là một khoảng sân nhỏ với hàng rào vây quanh, có người thì lát sân thành đường xi măng; có người còn biến cả khoảnh sân thành một khu vườn thực vật khi trồng đủ loại hoa và cây cảnh; một số người đang lát gạch lên phần đất bằng, đặt bàn đá và hai, ba chiếc ghế dài ở đó và trồng một cây nho bên cạnh. Cạnh đường chạy là các vành đai xanh, mặt cỏ tươi tốt và rậm rạp, những cây to đứng sừng sững cách nhau vài mét trông giống hệt một đội quân, xa hơn nữa là các bồn hoa trồng những chùm hoa nhỏ màu đỏ. Sở Hòa dựa vào ghế, hít thở không khí trong lành sáng sớm, để cho đầu óc tiến vào trạng thái thả lỏng. Xa xa có mấy người đàn ông đang chạy bộ buổi sáng, trông rất cao và không hề có vẻ gầy gò. Mà những người yêu rèn luyện thường có vóc dáng rất đẹp. Một người đàn ông cao lớn mặc đồ thể thao màu trắng chạy qua người Sở Hòa từ phía bên trái, đợi đến khi cô nhìn kỹ lại thì chỉ thấy một bóng lưng vững chãi đang dần khuất xa. Da của người đàn ông khá trắng, bắp chân thon dài mạnh mẽ, đường cong cơ thể rất đẹp, những thớ thịt trên bắp chân nhẹ nhàng rung lên theo từng động tác chạy bộ của anh. Tay Sở Hòa bỗng ngứa ngáy, có loại xúc động muốn vẽ lại bóng lưng này. Không biết anh còn chạy đến bên này nữa hay không, Sở Hòa nhìn sang đường chạy phía bên trái, thử chờ một lúc. Không bao lâu sau, bóng dáng màu trắng ấy lần nữa xuất hiện trong tầm mắt. Một bước, hai bước, ba bước… càng ngày càng gần, đường nét khuôn mặt anh tuấn cũng dần hiện rõ. Khuôn mặt anh trắng nõn, trên trán lấm tấm mồ hôi, giống như viên ngọc vừa được ngâm qua nước. Mấy sợi tóc rũ trước trán bị mồ hôi thấm ướt, hàng lông mày thẳng và rậm hệt như mái tóc đen dày của anh. Lúc chạy ngang qua người Sở Hòa, sườn mặt nghiêng và sống mũi cao thẳng của anh ở trong mắt cô giống như những dãy núi quanh co, trùng điệp. Sở Hòa nhanh chóng ghi lại hình dáng của người đàn ông bằng đôi mắt như chiếc máy ảnh của mình. Mãi đến khi anh rời khỏi tầm mắt, Sở Hòa mới mở quyển vở phác thảo ra, không chút suy nghĩ đặt bút xuống. MỤC LỤC CHƯƠNG SAU Bạn đang đọc truyện Là Gió Thổi, Là Rung Động của tác giả Vô Thanh. Đột nhiên, cô lại bị Kỷ Lâm Phong ôm lên trên giường.“Này, anh làm gì vậy, em còn chưa xem gì cả?”“Xem chúng ta là đủ rồi.”Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Chỉ Yêu Mình Anh hay Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu. Chương 3 Bị giục về nhà Edit & beta Bông Truyện được edit và đăng tại 🎀 Màn đêm buông xuống, từng ánh đèn rực rỡ được thắp lên. Trên khắp phố lớn ngõ nhỏ, bất kể là cảnh xe cộ qua lại đông đúc hay người đi đường tấp nập thì mỗi con đường đều có sự náo nhiệt riêng của nó. Trái ngược với cảnh tượng ồn ào huyên náo bên ngoài, trong nhà của Kỷ Lâm Phong lại là một mảnh yên tĩnh. Nếu như không phải ở nơi nào đó thỉnh thoảng có tiếng nước truyền đến, thì có khi đã cho rằng trong nhà chỉ có đèn mà không người rồi. Chợt một tiếng chuông chầm chậm vang lên, quanh quẩn trong không khí, chạm vào bốn bức tường, xuyên qua mặt nước trong vắt rồi tiến vào bể bơi. “Ào” một tiếng, trong bể bơi xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông. Anh bơi rất nhanh, tay chân dài mạnh mẽ đầy sức sống. Chỉ chốc lát sau, bên thành hồ bơi lộ ra nửa thân trên trần trụi, còn dưới chiếc quần bơi là cặp chân dài rắn chắc. Anh bước nhanh lên bờ, cả người ướt sũng nước. Bọt nước theo khe rãnh cơ ngực chảy xuống cơ bụng, rồi lại dọc theo đường cong cơ bắp tiến vào quần bơi. Kỷ Lâm Phong dùng khăn lông lau tay rồi cầm lấy di động ấn nút nghe. “Mẹ, có chuyện gì à?” Mẹ Kỷ vừa nghe giọng điệu lạnh nhạt của con trai thì lập tức biến sắc “Sao nào, nhất định phải có việc mới có thể gọi cho anh hả? Giờ anh càng ngày càng bận rồi nên đâu còn kiên nhẫn với bà già này nữa.” “Mẹ à, con chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi mà.” Kỷ Lâm Phong cào cào mái tóc ướt rượt, bất đắc dĩ nói “Có bao giờ con không nhận điện thoại của mẹ không?” “Nhận thì nhận đó, nhưng mà thái độ có vấn đề.” “Được được được, con sai rồi.” Mẹ Kỷ nhớ tới mục đích cuộc gọi bèn thử thăm dò “Con trai, hôm nay con có bận không?” “Không bận lắm. Hôm nay tan tầm sớm hơn một chút.” Lượng công việc hôm nay hiếm khi ít hơn mọi ngày nên anh mới có thời gian bơi hơn một tiếng đồng hồ. Thần kinh mệt mỏi nhiều ngày giờ đã thư giãn hơn không ít. “Vậy ngày mai thì sao?” Mẹ Kỷ hỏi một cách tượng trưng rồi lại tiếp tục với một giọng điệu không cho phép cãi lại “Nếu không bận thì mai tối về nhà ăn cơm đi.” Kỷ Lâm Phong lập tức hiểu ra đây là đang ra lệnh “mặc kệ mai có bận hay không cũng phải về nhà ăn cơm”. “Mẹ, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, không cần phải lừa con về đâu.” Mẹ Kỷ vừa nghe đã nổi giận “Lừa về là sao?! Tôi muốn con tôi về nhà ăn cơm cũng gọi là lừa’ hả?! Đã bao lâu anh không về nhà rồi, bây giờ tôi kêu anh về ăn một bữa cơm cũng không được à?” Kỷ Lâm Phong không hề sợ lửa giận của mẹ Kỷ “Mẹ, mẹ biết con có ý gì mà. Về nhà ăn cơm thì con không có ý kiến, miễn đừng đi ra ngoài ăn là được.” Sở dĩ Kỷ Lâm Phong nói vậy là bởi cuối năm ngoái mẹ Kỷ lừa anh đến nhà hàng ăn một bữa cơm, bà gọi đó là “bữa liên hoan gia đình.” Nhưng anh đâu có ngờ được đó lại là một buổi xem mắt. Sau đó vì không thành nên mẹ Kỷ cứ lải nhải rồi hối anh mau tìm bạn gái. Điều này khiến Kỷ Lâm Phong rất bực bội, nên vừa qua Tết Âm lịch lập tức dọn ra ngoài ở. Mẹ Kỷ nghe hiểu lời con trai, nhớ tới hành vi trước đây của mình thì không khỏi lúng túng “Được rồi, lần này đích thân mẹ vào bếp, con yên tâm đi.” Kỷ Lâm Phong thấy cảm xúc của bà đã thay đổi bèn thuận miệng tiếp lời “Con chỉ thích ăn đồ mẹ nấu thôi. Bên ngoài làm sao so với tay nghề của mẹ được.” “Tất nhiên rồi, tay nghề của mẹ đâu phải để trưng.” Mẹ Kỷ cao giọng gọi, “Ông Kỷ ơi, mai mua thêm thức ăn nhé… Con trai, mai nhớ để bụng đói về nhé, tối sẽ nấu cho con ăn no nê luôn.” Ba Kỷ ở bên cạnh cảm thán địa vị của bản thân trong gia đình Từ khi con trai dọn ra ngoài sống, ông không còn được ăn cơm do vợ nấu nữa, giờ cũng phải nhờ con trai mới được ăn một bữa… Cúp điện thoại, Kỷ Lâm Phong mong ngày mai tốt nhất chỉ là một bữa cơm thuần túy thôi chứ đừng có bị hối tìm đối tượng kết hôn nữa. Chương 4 => 🎀 Tác giả Vô Thanh 🎀 Edit Le Ciel 🎀 Bìa Aurora 🎀 Nguồn convert Vespertine 🎀 Thể loại Hiện đại, H văn, Ngọt ngào, Đô thị tình duyên, HE 🎀 Độ dài 35 chương chính văn 🎀 Tình trạng HOÀN 🎀 Ngày mở hố 06/09/20 🎀 Ngày lấp hố 11/10/20 Văn án Một ngày nọ, Sở Hòa muốn vẽ tranh nghệ thuật. Cô mở một bộ phim cấm lên xem để tìm linh cảm. Nhưng đột nhiên bị Kỷ Lâm Phong bế lên giường. “Ai da, anh làm gì đó, em còn chưa kịp xem nữa?” “Xem hai đứa mình là đủ rồi.” Gắn thẻ 1v1, ngọt văn Tổng giám đốc bá đạo ngọc thụ lâm phong [*] x Nữ họa sĩ xinh đẹp không nhiễm bụi trần. [*] 玉树临风 Nghĩa là cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái. LƯU Ý TRUYỆN ĐƯỢC ĐẶT PASS ĐỂ PHÒNG TRỘM, MỌI THẮC MẮC XIN TRUY CẬP TẠI ĐÂY. MỤC LỤC Chương 1 🎀 Chương 2 🎀 Chương 3 Chương 4 🎀 Chương 5 🎀 Chương 6 Chương 7 🎀 Chương 8 🎀 Chương 9 Chương 10 🎀 Chương 11 🎀 Chương 12 Chương 13 🎀 Chương 14 🎀 Chương 15 Chương 16 🎀 Chương 17 🎀 Chương 18 Chương 19 🎀 Chương 20 Chương 21 🎀 Chương 22 🎀 Chương 23 Chương 24 🎀 Chương 25 🎀 Chương 26 Chương 27 🎀 Chương 28 🎀 Chương 29 Chương 30 Chương 31 🎀 Chương 32 🎀 Chương 33 Chương 34 🎀 Chương 35 Editor Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại wordpress và wattpad chính chủ. Vui lòng không copy và reup sang các trang web khác như sstruyen, wattpad, truyenfull, nếu phát hiện mình sẽ khoá truyện vĩnh viễn. Mình hy vọng các bạn đọc có thể tôn trọng công sức và thời gian mà mình đã bỏ ra. Xin cảm ơn các bạn đã, đang và sẽ ủng hộ Le Ciel. Post navigation LÀ GIÓ THỔI, LÀ RUNG ĐỘNG Tác giả Vô Thanh Thể loại Hiện đại. H văn, tình cảm, ngọt sủng, song khiết, đô thị tình duyên, 1v1, HE Edit An Tĩnh Bìa chị Yến Ngọc cảm ơn chị vì chiếc bìa xinh xinh Convert Vespertine Koanchay Lịch đăng Truyện đã edit hoàn 5 chương / 1 ngày VĂN ÁN Một ngày nọ, Sở Hòa muốn vẽ truyện tranh 18+. Cô mở một bộ phim cấm ra, chuẩn bị xem để tìm linh cảm. Đột nhiên lại bị Kỷ Lâm Phong ôm lên trên giường. “Này, anh làm gì vậy, em còn chưa xem gì cả?” “Xem chúng ta là đủ rồi.” *** 1v1, song khiết, ngọt văn. Bá tổng ngọc thụ lâm phong X Họa sĩ thanh lệ thoát tục. LƯU Ý 1. Truyện có yếu tố nhạy cảm, độc giả cân nhắc trước khi đọc. 2. Truyện do tác giả viết, mình chỉ edit để đổi mới trong thể loại, xin đừng đánh giá về tính cách nhân phẩm của mình. 3. Mình xin thề, các chi tiết H trong truyện rất chi là bình thường, không có yếu tố gây méo mó tam quan. Xin yên tâm nếu có nhảy hố. 4. Truyện đặt pass tất cả các chương, pass là “antinhxoxowithlove”, còn các chương H thì pass câu hỏi nằm ở chương trước đó. 5. Truyện được edit phi lợi nhuận, vui lòng không mang bản edit ra khỏi blog antinhxoxo. MỤC LỤC 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 __ HOÀN __ Chương 7 Đi dạo phố Edit & beta Bông Truyện được edit và đăng tại 🎀 Mặt trời đã lặn về hướng Tây, không còn thấy một chút bóng dáng. Sắc trời đã dần tối lại, trên bầu trời màu xám tro có thể thấy một góc trăng khuyết thấp thoáng. Đợi mây mù tản ra, một mảnh trăng khuyết thoải mái treo trên bầu trời, trông vừa nhỏ nhắn vừa tinh xảo. Hai người Sở Hứa tay trong tay bước ra khỏi nhà hàng. Ở khu vực này đa số đều là quán ăn, quán lẩu, nhà hàng tây, nhà hàng Nhật, vân vân,… có thể nói là một con đường ăn uống. Đi dọc theo con đường này rồi quẹo phải ở cuối đường là sẽ tới một trung tâm giải trí lớn với khu mua sắm, khu trò chơi điện tử, khu tập thể hình, rạp chiếu phim, vân vân. Hai người Sở Hòa và Hứa Lộ Bạch thường xuyên đến đây ăn uống rồi vào đó đi dạo. Mặc dù trời còn chưa tối nhưng đèn đường đều đã được thắp lên. Người đi đường và xe cộ qua lại tấp nập, mỗi tiệm họ đi ngang qua đều bật đèn đuốc sáng choang. Ở nhà hàng tây phía trước có một đôi nam nữ một trước một sau bước ra. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, dáng người cao lớn, hai chân dài và thẳng. Còn cô gái thì mặc một chiếc váy trắng, vóc dáng cao ráo mảnh mai. Nhìn từ xa hai người giống như mặc đồ đôi. Không phải Sở Hòa cố ý quan sát người ta nhưng đa số người học mỹ thuật đều có năng lực quan sát mạnh và khá nhạy cảm với hình thể. Khi Sở Hòa đang định thu hồi tầm mắt thì người đàn ông ở cách đó không xa vừa hay nghiêng mặt qua. —– chính là anh chàng đẹp trai có tiền đã cướp quyển vở phác thảo của cô vào buổi sáng hôm đó. Sở Hòa nhận ra người nọ, hơi sững sờ, bước chân cũng dần chậm lại. Soái ca sơ mi trắng ga lăng mở cửa xe cho cô gái mặc váy rồi mới đi vòng qua chỗ ghế lái. Một lát sau, chiếc xe chạy vào làn đường và nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ. Quả nhiên trai đẹp bây giờ nếu không có bạn trai thì cũng đã có bạn gái rồi. Sở Hòa nghĩ vậy. “Sở Sở, sao vậy? Đi thôi.” Hứa Lộ Bạch thấy Sở Hòa càng đi càng chậm, giống như đang nhìn gì đó thì cũng tò mò nhìn theo hướng đó. Hứa Lộ Bạch duỗi cổ nhìn, có thấy gì đâu? “Mới thấy một người trông rất quen nên tớ mới nhìn thêm mấy lần. Không có gì đâu, đi thôi.” Sở Hòa bình tĩnh trả lời. Hứa Lộ Bạch “à” một tiếng, không hề nghi ngờ. Hơn một tiếng sau, hai người đi tới khu mua sắm. Vừa đến khu thời trang, Hứa Lộ Bạch đã hưng phấn buông tay Sở Hòa ra và chạy tới mấy kệ hàng. Sau khi chọn tới chọn lui trong chốc lát, Hứa Lộ Bạch nhắm trúng một chiếc váy màu vàng sáng. “Sở Sở, mau tới đây nhìn giúp tớ với.” Hứa Lộ Bạch ướm đồ lên người, “Cái này trông thế nào?” Sở Hòa đến gần, nói “Cũng được đó, đi thử thử xem.” “Được.” Hứa Lộ Bạch đưa túi cho Sở Hòa cầm rồi đi vào phòng thử quần áo. Mấy phút sau, Hứa Lộ Bạch mặc chiếc váy màu vàng sáng xinh đẹp thướt tha bước ra khỏi phòng thử đồ, đi tới đứng trước gương. “Sở Sở, bây giờ tớ mới phát hiện đúng là tớ đã đen đi rồi.” Hứa Lộ Bạch xoay đi xoay lại vài vòng, cuối cùng ủ rũ cúi đầu nói như thể đã chấp nhận hiện thực. “Ừm….” Màu này tôn màu da lên quá, Sở Hòa bèn an ủi cô ấy “Thật ra thì cậu vẫn rất trắng mà, chỉ tại màu này không hợp với cậu thôi.” Nhưng Hứa Lộ Bạch vẫn có vẻ bị đả kích nặng nề “Tại vì đen đó. Tớ cũng có mấy bộ quần áo màu này mà, bây giờ chắc là mặc không được nữa rồi. Cậu cũng đi chọn vài thứ đi.” “Mấy bộ quần áo mới mua lần trước tớ còn chưa mặc nữa, không mua đâu.” Hứa Lộ Bạch quay về phòng thử đồ thay quần áo lại, rồi tự giễu với Sở Hòa “Chao ôi, tớ đã không còn là tớ nữa rồi.” [*] [*] Chỗ này mình nghĩ là tác giả chơi chữ. Chữ “bạch” trong tên cô ấy nghĩa là trắng mà bây giờ cô lại đen nên mới nói như vậy. Sở Hòa nín cười an ủi cô ấy “Mùa hè qua rồi, cậu sẽ mau chóng trắng lại thôi.” Hứa Lộ Bạch nhìn Sở Hòa một cái rồi thở dài “Bây giờ đi bên cạnh người vừa trắng vừa gầy như cậu trông tớ lại càng đen và mập hơn…” Sở Hòa không nghe nổi nữa “Thôi được rồi đó, càng nói càng quá à. Sao cậu không nghĩ tới cái dáng người trước lồi sau vểnh của mình đi chứ?” “Thôi không mua thì đi vậy, chờ khi nào tớ trắng lại thì quay lại mua sau.” “Tùy cậu.” Chương 8 =>

là gió thổi là rung động