luc yen anh yeu em
Quên đi, quên anh đi em à Năm tháng đã phôi pha Giấc mơ trôi qua rồi, đã buông tay nhau rồi Quên anh đi mà, yeah [Verse 2] Sẽ có những lúc nước mắt khiến em
Anh nhìn cô, cô còn đang chờ câu trả lời của anh. "Không còn sớm nữa, buổi tối không an toàn, em trở về đi." "Có hay không thôi mà." "Tôi đưa em trở về." Lục Yên ủ rũ, "Được rồi." Sau đó thì thầm, "Thôi, sau này em còn đến nữa." Đến lúc đó đi thẳng vào trong khoa hỏi
Hôm nay em mang một chiếc đầm khôn cùng đẹpĐi trên song giày mòn gót anh đã tặngĐôi tay em cố một đóa hoa tú cầuLoài hoa Khi xưa anh yêu thích. 2. Mình hứa nhau bên trên ngọn đồi đón nắng và nóng gióEm có sở hữu chiếc radio thuộc bài bác nhạcChờ em anh nhéEm đang bước
Ngay cả lúc này, biết em tìm kiếm tình yêu mới, anh đã níu kéo em, nhưng chỉ một lần thôi, anh còn lòng tự trọng của mình mặc dù anh vẫn yêu em rất nhiều. Anh không làm khó em, không hận em. Anh chỉ biết nín lặng, dõi theo em. Người yêu mới của em, họ nói nhiều, và cũng yêu em. Không như anh, yêu em một cách âm thầm, không hy vọng.
Hạnh phúc với em là bên anh, em được là chính mình và biết được anh yêu, một tình yêu chung thủy, không toan tính, không vụ lợi. Em không biết phải diễn tả như thế nào về cảm giác bình yên khi ngồi sau lưng anh, được cùng anh đi khắp mọi phố phường.Em còn nhớ những
Anh đã đợi em 6 đêm liền. Đêm thứ 7 em vẫn lén đợi nhìn anh. Đêm hôm đó, trời đã mưa… Em nghĩ, chắc hôm đó ông trời đã giúp em, giúp cho em biết rằng, mưa đã thấm ướt khóe mắt của
Vay Tiền Online Từ 18 Tuổi. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để trời bắt đầu lên cao, chim nhỏ bắt đầu hót, A Bảo duỗi thắt lưng, thân hình mập mạp bắt đầu đi đi lại Yên đang thu dọn quần áo đem đi giặt, quần áo của Đào Nhạc tương đối nhiều, có khi một ngày thay những ba bộ quần áo, bà đi làm cả tuần, công việc chủ yếu vào ban đêm, đôi khi còn làm qua đêm, ban ngày mới về nhà ngủ trong mắt cô, Đào Nhạc là một người phụ nữ kim cương, một người mạnh mẽ, Lục Yên nhìn bà một mình đi làm từ hai bàn tay trắng làm ra được thành quả như ngày hôm nayA Bảo kêu meo meo, lật qua lật lại bên chân của cô."A Bảo, mẹ còn đang ngủ, còn kêu nữa là chị đeo vòng chụp cổ* vào cho em đó." *Vòng chụp cổ là một loại vòng được đeo cho chó mèo, được sử dụng trong trường hợp chó mèo dữ hay cắn người lạ, hoặc đang bôi thuốc tránh việc chó mèo liếm vào thuốc trên cơ thể.Trong nháy mắt con mèo mập mạp liền chớp chớp mắt không dám kêu lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi ở ban công liếm móng Yên cầm quần áo mang đi giặt khô, đi xuống lầu dưới, đi đến tiệm giặt khô của chị Bạch Mân ở cuối hành giặt của chị Bạch Mân không lớn lắm, trong tiệm có rất nhiều quần áo đang treo chờ khách hàng đến lấy, chị chủ tiệm đang dùng máy may để sửa quần áo, ngẩng đầu nhìn thấy cô, chị ấy liền cười nói, "Tiểu Yên tới giặt quần áo à?"Bạch Mân là người phụ nữ dịu dàng, đằng sau đầu là bộ tóc được tết gọn gàng, khuân mặt bầu bĩnh, lời nói nhỏ nhẹ, tính tình hòa tốt như thế, lại gặp phải một ông chồng vũ phu, ngày nào cũng đi chơi gái, đánh bạc, sau đó về nhà cướp tiền của là đồ rác rưởi, cặn bã."Dạ vâng, làm phiền chị Bạch Mân rồi."Bạch Mân nhận đồ, " Không phiền không phiền." Nói xong cầm lấy quần áo cẩn thận để vào trong giỏ rồi đi vào bên Yên ở bên ngoài đợi, chỉ một lúc sau, Bạch Mân đi ra, cầm trên tay một túi quần áo đã giặt xong, "Đây là của lần trước, em xem có đủ hay không."Lục Yên nhận lấy, nhìn kỹ một lúc này, có một người đàn ông bước đi ra từ phòng "Tiểu Mân, còn chỗ nào phải sửa nữa không?"Tay anh ta cầm một cái cờ lê, dáng người cường tráng, nét mặt cương nghị, quần áo trên người bị ướt một nửa, hơi dính vào cơ Yên nhớ rõ, anh ta hình như tên là Khiếu Triêu Thành, là anh trai của chồng chị ý, còn chưa kết hôn, vẫn luôn buôn bán ở tỉnh khác."... Không có... Tiểu Yên, phải quần áo của nhà em không?"Lục Yên gật đầu, trả tiền, " Chị Bạch Mân, em về đây.""Ừ, đi từ từ nhé.".......Lục Yên mang theo túi quần áo, định đi đến Vân Phù Cư nhìn xem Tạ Đạo Niên đang làm đường nơi bọn họ sống có tên là Phân Hương*, nghe rất thơ mộng. *Phân Hương = hương thơmNăm đó khi Đào Nhạc đến đây, thấy cả khu phố đều là các cửa hàng lâu đời, đã cảm thấy nơi này dường như đang sống trong một thế giới khác, và những người sống ở đây đều có nhịp sống chậm, ngay cả những con chó con mèo cũng đều có bộ dạng lười Yên vốn đã lười biếng, ở lại chỗ này, cô lại càng lười biếng cô đến cửa sau, cô gọi điện thoại cho anh, sau đó nhìn chăm chú vào cửa sổ trên tầng không ngoài dự đoán thì cửa sổ mở ra, sau đó cô sẽ nhìn thấy một chậu hoa anh thoại đã được kết nối, cửa sau bất ngờ được mở Đạo Niên dựa người vào cánh cửa nhìn cô, tay trái để trong túi quần, tay còn lại cầm một cái bánh xíu mại*, từ từ ăn, khóe miệng nhìn như đang mỉm cười. *xíu mại là một trong những món ăn của người Trung Quốc, cùng họ với món há cảo - Nguồn WikipediaHôm nay anh mặc một bộ đường trang* màu trắng, tóc được vuốt lên, nhìn đẹp trai tràn đầy sức sống. *đường trang trang phục truyền thống của người Trung Quốc từ thời nhà ThanhTrong tủ quần áo của Tạ Đạo Niên có rất nhiều bộ đường trang màu trắng, anh kể với cô trong nhà anh có người thân làm nghề may, những bộ đường trang của anh đều được đặt may ở có một người bố nghiêm khắc, Lục Yên chưa bao giờ thấy Tạ Vân Bằng cười với Trường Canh."Sao nhanh thế?"Tạ Đạo Niên đút cho cô ăn một miếng xíu mại, "Lúc em đang lén lút đi qua đi lại ở đằng trước cửa hàng, anh đã nhìn thấy."Chỉ chờ điện thoại của cô rồi đi Yên thẹn thùng cười cười, ăn xong, thấy anh vẫn dựa người vào cửa, bộ dạng bất như chỉ ở trước mặt cô, Tạ Đạo Niên mới để lộ ra bộ dạng không đứng đắn, cách đứng không đoan chính, động tác cũng không nhã nhặn như sau cánh cửa có một cái hẻm nhỏ, rất yên tĩnh, cô bước đến trước mặt anh, thấy anh vẫn đang cười, cô nhón chân lên, hung hăng cắn môi anh.
Có lẽ rất nhiều bạn đọc khi nghe tên và thể loại, phần nào đã hình dung được nội dung chính của câu chuyện này. Đúng vậy, “Lục Yên, anh yêu em” đơn thuần là một câu chuyện tình cảm, viết về tình yêu của đôi bạn trẻ Lục Yên và Tạ Đạo Niên. Lục Yên là một cô gái xinh đẹp và mạnh mẽ. Bởi vì mẹ cô cũng là một người phụ nữ như vậy. Chồng mất sớm, một mình bà ở vậy nuôi con gái, còn có thể yếu đuối được sao? Thế nên, Lục Yên lớn lên trong sự “nuôi thả” của mẹ cô, đơn thuần mà phóng khoáng. Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Đạo Niên là lúc Lục Yên đi mua táo đỏ. Anh đứng sau quầy gảy bàn tính, gảy luôn trái tim cô gái nhỏ. Thế là hành trình theo đuổi Tạ Đạo Niên của Lục Yên bắt đầu. 19 tuổi mới rung động lần đầu, Lục Yên không hề biết mình làm như vậy là theo đuổi, cô chỉ nghĩ muốn nhìn thấy anh thì phải đi theo anh, muốn biết anh nghĩ gì thì phải bắt chuyện. Thế cho nên, Lục Yên không phải là kiểu dồn dập tấn công, không phải là kiểu đưa đẩy thả thính, mà là kiểu, cơn gió thoảng qua khiến người ta bất chợt mà sảng khoái. Trái ngược hoàn toàn với môi trường giáo dục của Lục Yên, Tạ Đạo Niên chính là điển hình của “nuôi nhốt”. Bố anh rất nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn đều bắt anh đọc sách thánh hiền, tu tâm dưỡng tính, giữ mình trong sạch. Nhưng phàm là cái gì càng cấm thì càng muốn khám phá. Tạ Đạo Niên bị đè nén lâu như vậy, gặp được Lục Yên giống như nắng hạn gặp mưa rào, liền không có cách nào kháng cự. Mà bản thân anh cũng không hề muốn kháng cự. Bởi vì cô gái nhỏ ấy, mang đến cho anh cảm giác rất khác biệt. Tạ Đạo Niên đẹp trai và khí chất, mang hình tượng “cấm dục” điển hình của nam thần. Anh được rất nhiều người theo đuổi nhưng chưa từng đáp lại, ngoại trừ Lục Yên. Là bởi vì, từ trên người cô gái nhỏ, anh cảm nhận được một luồng sinh khí bất tận. Cô lúc nào cũng vui vẻ, lạc quan và tươi tắn như vậy, ở bên anh luôn khiến anh thả lỏng tâm hồn, không cố kị, cũng không cần đè nén. Cuối cùng, con ngõ nhỏ sau nhà Tạ Đạo Niên với hàng cây Thập Lý Hương thơm ngát, cũng được chứng kiến một mối tình rạo rực như lửa. Một lần ăn trái cấm, thèm muốn suốt đời. Người dụ dỗ là Lục Yên, nhưng mà người đốt lửa lại là Tạ Đạo Niên. Sau khi được tháo xích, Tạ Đạo Niên lập tức hóa sói, ăn sạch sẽ con hổ giấy quyến rũ Lục Yên. Vì là H văn, cho nên cảnh phòng tối vô cùng nhiều và cực kỳ sinh động. Chi tiết cụ thể như thế nào, phải đọc rồi mới có thể cảm nhận đầy đủ được. Chắc rằng sẽ có nhiều bạn thắc mắc, truyện H thì lấy đâu ra nhiều đạo lý như vậy? Nói như vậy cũng không có gì sai, nhưng đứng ở góc độ của người trưởng thành, thì đạo lý cuộc sống chẳng phải vẫn được rút ra từ những điều giản đơn nhất hay sao? Cho nên, đọc để hiểu được cách nghĩ của bậc làm cha mẹ, đọc để hiểu đâu là giới hạn của bản thân mình. Giống như mẹ của Lục Yên, đối với chuyện vượt rào của con gái, bà chỉ dặn dò “nhớ đeo bao, đừng để mình thiệt thòi”. Không phải bà dạy hư con cái, mà chính là bà hiểu rõ, một khi tình cảm đã chín muồi, chuyện đó là không thể ngăn cản, chỉ có thể dạy cho con làm thế nào để hậu quả là ít đau thương nhất mà thôi. Bạn có biết vì sao những câu truyện có cảnh H thường được gắn mác 18+, 21+,.... hay không? Bởi vì đó là độ tuổi tối thiểu cần để bạn có thể tự chịu trách nhiệm cho hành động và suy nghĩ của mình. Lục Yên và Tạ Đạo Niên vượt rào năm 19, 20 tuổi và họ tự chịu trách nhiệm cho điều đó. Lục Yên cố gắng chăm chỉ học tập, cô không thông minh như Tạ Đạo Niên nhưng lại rất khéo léo. Cô phát huy hết sức năng lực của bản thân, chứng minh với gia đình của anh rằng, cô hoàn toàn xứng đáng. Tạ Đạo Niên yêu Lục Yên, nhận lấy những lần đầu tiên quý giá của cô, đã tự hứa với bản thân sẽ bảo vệ cô suốt đời. Đứng trước sự ngầm phản đối của bố mình, anh chỉ có thể cố gắng hoàn thành những kỳ vọng của bố, chứng minh cho ông thấy Lục Yên không phải là vật cản mà chính là động lực của anh. Tình cảm của họ được vun đắp bởi những tin tưởng và nỗ lực tốt hơn vì nhau, cho dù là môi trường thay đổi từ đi học sang đi làm, hay là đối mặt với việc yêu xa, thậm chí là sự xuất hiện của những đối tượng mới, họ đều cùng nắm tay nhau vượt qua. Quả ngọt cuối cùng, đương nhiên là một đám cưới vô cùng viên mãn với sự chúc phúc của hai bên gia đình. Mẹ của Lục Yên sau nhiều năm vất vả hy sinh vì con gái cũng tìm được bến đỗ muộn màng. Bố của Tạ Đạo Niên nhìn ra được sự cố gắng của Lục Yên, mặc dù vẫn không thể ấm áp hơn trước nhưng cũng đã mở lòng đón nhận cô con dâu nhỏ này. Họ có một cuộc sống hạnh phúc với những đứa con và lửa tình hừng hực như ngày đầu. Em là quả táo đỏ, đứng trước ngõ nhà anh, Anh mặc áo đường trang, nở nụ cười như nắng, Tình yêu này trong trắng, em nguyện gửi vào anh, Bầu trời vẫn màu xanh, Trường Canh* yêu táo đỏ. Thơ Lâm phi *Trường Canh nhũ danh của Tạ Đạo Niên, chỉ người thân mới được gọi. - Đôi lời tâm sự của RVer Đã rất lâu rồi không đọc một câu chuyện “nóng bỏng” như vậy. Thời đại bây giờ, có lẽ “chuyện tấm màng” đã không còn được coi trọng như ngày xưa nữa. Tạ Đạo Niên và Lục Yên là người đầu tiên cũng là người cuối cùng trong cuộc đời của nhau. Nhưng thực tế cuộc sống không phải ai cũng may mắn như vậy. Giống như mẹ của Lục Yên dặn dò con gái, bởi vì bà cũng không chắc con mình có thể đi đến cùng với người đó hay không, cho nên cách tốt nhất chính là phải tự bảo vệ mình. Và tôi nghĩ, đây là một cách làm đúng đắn. Không phải bà không muốn cấm, nhưng liệu có cấm được không? Nếu đã như vậy, tại sao không là người hướng dẫn? Giống như người ta thường nói, đọc truyện chữ luôn có không gian tưởng tượng rộng lớn hơn truyện tranh. Câu chuyện này cũng vậy, những đoạn miêu tả cảnh H rất kích thích và gây tò mò. Với sự phát triển công nghệ như bây giờ, không thể ngăn cản các độc giả chưa đủ tuổi tìm đến thể loại này. Chỉ hy vọng rằng, các bạn sẽ không đọc vào lúc đang phân vân hoặc phải quyết định chuyện gì đó về tình cảm. Chưa đủ cảm tình để chấp nhận, nhưng lại bị sự tò mò khiến mình đi đến những quyết định mà có thể sau này sẽ hối hận. Các bạn đừng trách tôi nói nhiều như vậy, chung quy là vì mình cũng là phụ nữ mà thôi _____________ Review by Lâm Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa Cỏ Chiêu Nghi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic Huaban/google Mời các bạn đón đọc Lục Yên, Anh Yêu Em của tác giả Kinh Chập.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Yang3SBeta Yang3S nam bầu trời, có một dải mây màu đỏ đang bay lơ lửng, nhuộm hồng căn Yên vừa nhai kẹo cao su vừa lau cửa sổ, sau đầu tóc được búi cao bằng một chiếc đũa màu đỏ, cô mặc một cái áo màu xanh nhạt phối với một cái váy ngắn màu trắng, không đi dép, trên mu bàn chân có một hình xăm hồ điệp* nho nhỏ, lúc này theo chuyển động của chủ nhân mà hồ điệp nhìn như đang muốn bay. *hồ điệp con bướm, ảnh minh họa ở dướiMột con mèo màu cam chạy đến và cọ đầu vào chân cô, Lục Yên thổi kẹo cao su thành một quả bóng nhỏ rồi ép nó vỡ, rũ mắt xuống dưới thấy con mèo màu cam, nói, "A Bảo, đi sang bên kia chơi."A Bảo mặc kệ, nó cọ đầu vào chân chủ nhân, cọ, cọ, cọ không ngừng, thân thể mập mạp của nó cứ cọ khiến cô ngứa Yên nhịn không được hét lên, cười sổ đã được lau sạch sẽ, cô ngã vào ghế sofa, hai chân trắng noãn đung đưa, tay với lên rút chiếc đũa màu đỏ ra, trong nháy mắt, mái tóc đen xõa tung cầm chiếc đũa quay quay, đây là hành động cô thường làm khi bản thân trong trạng thái ngây lấy điện thoai ra, chụp lại phong cảnh bên ngoài cửa sổ, A Bảo rất thích ngồi trên bệ cửa sổ, thân thể mập mạp hòa vào bầu trời sắp tối đen, rặng mây đỏ phía xa xa kia, khiến sắc màu hài hòa, tràn ngập ý vừa nhai kẹo cao su vừa ấn nút chụp ngâm nga câu hát vừa đi nấu cơm, sau khi làm xong, cô vừa cầm bát ăn cơm vừa xem tivi rồi hát theo nhạc đang phát trên đó, thỉnh thoảng gắp hai miếng thịt xuống sàn nhà cho A Bảo đó mang đồ ăn còn thừa để vào nồi cơm, cô đi giày, hướng về phía gương buộc lại tóc, và thoa lên môi một chút son bóng, trước khi đi vỗ đầu A Bảo, "Chị đi đây, em ở nhà trông nhà nhá."Đóng cửa lại, cô bước xuống cầu nhà chung cư này tên là Tử Trúc Uyển, là một tòa nhà chung cư rất bình thường, nhà Lục Yên ở tầng của cô tên Đào Nhạc, là quản lý của một hộp đêm, bố của cô qua đời khi cô còn rất nhỏ, mẹ cô mang cô đi, từ đó cũng không kết hôn chậm một mạch đến chợ đêm đối diện, cô đi qua đám đông người đang đi bộ, tìm được cửa hàng " Vân Phù Cư", len lén đi vào từ cửa sau."Vân Phù Cư" là một cửa hàng hoa quả khô, cũng là một cửa hàng lâu đời ở thành phố Ngô, mặt tiền của cửa hàng rất rộng,được trang trí theo lối cổ xưa, bốn phía tường đều được bao quanh bởi những tấm gương, trong cửa hàng luôn có một mùi hương thơm khi đi vào cửa sau, cô kéo rèm cửa lên, im lặng đi có gì bất ngờ, anh đang một tay gảy bàn tính* một tay viết thư pháp. *bàn tính là một công cụ tính toánLục Yên lần đầu tiên thấy người ghi sổ sách mà còn dùng bút lặng lẽ đi tới, vươn tay che mắt anh lại, sau đó ghé sát vào lỗ tai anh, nhẹ nhàng nói, "Anh, đang tính toán cái gì vậy."Tạ Đạo Niên nở nụ cười, anh dừng bút, suy nghĩ một lúc, nói, "Đang tính xem bao giờ em đến."Ôi trời, càng ngày càng biết nói nhiều lời ngọt Yên ghé vào vai anh, "Khi nào xong? "Tạ Đạo Niên gấp sổ sách lại, gõ nhẹ vào đầu cô, " Đã xong rồi."Anh đứng lên, vóc người cao ráo, lông mày sắc bén, cằm bằng phẳng, môi mỏng mím mắt đoan chính, tư thế đứng cũng đoan chính, anh lúc nào cũng kiềm chế cảm xúc, được gia đình dạy dỗ nghiêm khắc và bản thân luôn tu thân dưỡng tính nên nhìn anh trầm ổn hơn người khác rất gái ngồi trên ghế, khoanh hai tay, ngước lên nhìn anh, rồi mỉm Đạo Niên xoa đầu cô, " Rảnh rỗi thế sao?""Vẫn đang nghỉ hè mà."Tạ Đạo Niên nhìn ra ngoài, "Muốn đi chơi?"Lục Yên gật đầu mãnh liệt."Chờ anh một chút." Anh dọn dẹp trên bàn một chút, sau đó cầm bàn tính đi về phía Yên ngồi yên chờ phòng này ở phía sau " Vân Phù Cư", cũng là phòng khách của gia đình anh, anh 23 tuổi, hai người đều đang học đại học, trường học của họ cách nhau không đến đây từ ba năm trước, lần đầu tiên gặp anh khi anh đang ở quầy gảy bàn tính, ngón tay di chuyển thuần thục, cẩn thận tỉ đó anh hỏi cô muốn mua gì, mà cô chỉ biết mân mê ví tiền, ngây người khi đối diện với anh, đến cả kẹo cao su cũng quên người lúc đó chỉ cách nhau một cái đầu tiên cô gặp một người con trai sạch sẽ như vậy, sạch sẽ đến mức cô muốn đến gần, muốn lột ra nhìn, xem bên trong là bộ dạng cảm thấy trên người anh có một sự kiềm chế và cô bị nó hấp dẫn sâu Yên không có bố, mẹ rất thương yêu cô, không can thiệp vào đời sống riêng của cô, mặc dù cô là người hiểu chuyện, nhưng lá gan của cô cũng rất lớn*. Gan lớn ở đây ý chỉ là làm những chuyện mà không ai ngờ đến, là người gan dạ, dũng cảm, mạnh dạnNgày đó anh mặc một cái áo trắng tay ngắn, tóc mái cắt ngang trán, anh ngẩng đầu lên mỉm cười với người gọi anh, người đó nói Niên, cầm lên tầng một ít sò điệp không biết anh họ gì?Thình thịch thình thịchNhịp tim của Lục Yên tăng mạnh....Khi Tạ Đạo Niên đi ra thì trên tay cầm một túi trần bì khô* đưa cho cô, "Đi thôi, muốn đi đâu nào?" *Trần bì khô vỏ quýt được phơi khô; Có tác dụng điều trị ho, viêm phế quản... - Nguồn Yên nhận lấy, rút ra một cái để ăn, "Chúng ta đi hồ Ngọc được không?""Ừm, em thích là được."Anh kéo tay cô qua cầm, hai người bước ra khỏi phòng khách, không khí chợ đêm đập vào mắt, ven đường tràn ngập những bông hoa màu đỏ mới nở, một bác gái đang nhào bột cho vào nồi nước nóng trên cái xe đẩy, mùi thơm nhẹ nhàng bay xa. Có một ông già đang dắt chiếc xe đạp, đằng sau xe có rất nhiều bóng bay, phía trước lại cắm rất nhiều chong chóng, mấy em bé đi ngang qua đều xin mẹ mua cho một người đi đến hồ Ngọc, cạnh hồ có người bán thức ăn cho cá, 5 nhân dân tệ một túi, thấy Lục Yên dừng bước lại, anh bước đến mua một túi, cho vào một cái chậu nhỏ, vẫy tay tay với cô, "Lại đây."Cô cất túi trần bì đi, chạy nhanh đến đó, Tạ Đạo Niên cầm chậu nhỏ đến gần cô, "Đi cho cá ăn."Cô cầm một nắm thức ăn cho cá ném xuống hồ, sau đó có mấy con cá vàng ngoi lên tranh giành thức ném xuống một nắm thức ăn, có một con cá lơn nhảy lên, nước bắn tung tóe lên mặt Lục Yên vừa cười vừa bước lùi lại phía sau, Tạ Đạo Niên đưa một cái khăn tay qua lau mặt giúp cô, "Đứng xa ra một chút."Lục Yên ngẩng đầu mỉm cười với anh, hai mắt sáng ngời, lại có một con cá lớn lại nhảy lên, cô liền lùi lại chui vào lòng Tạ Đạo Yên cho cá ăn xong, phủi phủi hai tay cho sạch, sau đó hai người đi đến một cái đình nghỉ mát trên hồ ngồi nghỉ ngơi một lúc.
Lượt Xem 79 LỤC YÊN, ANH YÊU EM Tác giả Kinh Chập Thể loại Hiện đại, thanh xuân, sạch sủng, siêu sắc 21+, ngọt ngào, nhẹ nhàng, HE. Độ dài 109 chương ngắn 35 chương dài. Tình trạng Hoàn edit Link đọc —————– Có lẽ rất nhiều bạn đọc khi nghe tên và thể loại, phần nào đã hình dung được nội dung chính của câu chuyện này. Đúng vậy, “Lục Yên, anh yêu em” đơn thuần là một câu chuyện tình cảm, viết về tình yêu của đôi bạn trẻ Lục Yên và Tạ Đạo Niên. Lục Yên là một cô gái xinh đẹp và mạnh mẽ. Bởi vì mẹ cô cũng là một người phụ nữ như vậy. Chồng mất sớm, một mình bà ở vậy nuôi con gái, còn có thể yếu đuối được sao? Thế nên, Lục Yên lớn lên trong sự “nuôi thả” của mẹ cô, đơn thuần mà phóng khoáng. Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Đạo Niên là lúc Lục Yên đi mua táo đỏ. Anh đứng sau quầy gảy bàn tính, gảy luôn trái tim cô gái nhỏ. Thế là hành trình theo đuổi Tạ Đạo Niên của Lục Yên bắt đầu. 19 tuổi mới rung động lần đầu, Lục Yên không hề biết mình làm như vậy là theo đuổi, cô chỉ nghĩ muốn nhìn thấy anh thì phải đi theo anh, muốn biết anh nghĩ gì thì phải bắt chuyện. Thế cho nên, Lục Yên không phải là kiểu dồn dập tấn công, không phải là kiểu đưa đẩy thả thính, mà là kiểu, cơn gió thoảng qua khiến người ta bất chợt mà sảng khoái. Trái ngược hoàn toàn với môi trường giáo dục của Lục Yên, Tạ Đạo Niên chính là điển hình của “nuôi nhốt”. Bố anh rất nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn đều bắt anh đọc sách thánh hiền, tu tâm dưỡng tính, giữ mình trong sạch. Nhưng phàm là cái gì càng cấm thì càng muốn khám phá. Tạ Đạo Niên bị đè nén lâu như vậy, gặp được Lục Yên giống như nắng hạn gặp mưa rào, liền không có cách nào kháng cự. Mà bản thân anh cũng không hề muốn kháng cự. Bởi vì cô gái nhỏ ấy, mang đến cho anh cảm giác rất khác biệt. Tạ Đạo Niên đẹp trai và khí chất, mang hình tượng “cấm dục” điển hình của nam thần. Anh được rất nhiều người theo đuổi nhưng chưa từng đáp lại, ngoại trừ Lục Yên. Là bởi vì, từ trên người cô gái nhỏ, anh cảm nhận được một luồng sinh khí bất tận. Cô lúc nào cũng vui vẻ, lạc quan và tươi tắn như vậy, ở bên anh luôn khiến anh thả lỏng tâm hồn, không cố kị, cũng không cần đè nén. Cuối cùng, con ngõ nhỏ sau nhà Tạ Đạo Niên với hàng cây Thập Lý Hương thơm ngát, cũng được chứng kiến một mối tình rạo rực như lửa. Một lần ăn trái cấm, thèm muốn suốt đời. Người dụ dỗ là Lục Yên, nhưng mà người đốt lửa lại là Tạ Đạo Niên. Sau khi được tháo xích, Tạ Đạo Niên lập tức hóa sói, ăn sạch sẽ con hổ giấy quyến rũ Lục Yên. Vì là H văn, cho nên cảnh phòng tối vô cùng nhiều và cực kỳ sinh động. Chi tiết cụ thể như thế nào, phải đọc rồi mới có thể cảm nhận đầy đủ được. Chắc rằng sẽ có nhiều bạn thắc mắc, truyện H thì lấy đâu ra nhiều đạo lý như vậy? Nói như vậy cũng không có gì sai, nhưng đứng ở góc độ của người trưởng thành, thì đạo lý cuộc sống chẳng phải vẫn được rút ra từ những điều giản đơn nhất hay sao? Cho nên, đọc để hiểu được cách nghĩ của bậc làm cha mẹ, đọc để hiểu đâu là giới hạn của bản thân mình. Giống như mẹ của Lục Yên, đối với chuyện vượt rào của con gái, bà chỉ dặn dò “nhớ đeo bao, đừng để mình thiệt thòi”. Không phải bà dạy hư con cái, mà chính là bà hiểu rõ, một khi tình cảm đã chín muồi, chuyện đó là không thể ngăn cản, chỉ có thể dạy cho con làm thế nào để hậu quả là ít đau thương nhất mà thôi. Bạn có biết vì sao những câu truyện có cảnh H thường được gắn mác 18+, 21+,…. hay không? Bởi vì đó là độ tuổi tối thiểu cần để bạn có thể tự chịu trách nhiệm cho hành động và suy nghĩ của mình. Lục Yên và Tạ Đạo Niên vượt rào năm 19, 20 tuổi và họ tự chịu trách nhiệm cho điều đó. Lục Yên cố gắng chăm chỉ học tập, cô không thông minh như Tạ Đạo Niên nhưng lại rất khéo léo. Cô phát huy hết sức năng lực của bản thân, chứng minh với gia đình của anh rằng, cô hoàn toàn xứng đáng. Tạ Đạo Niên yêu Lục Yên, nhận lấy những lần đầu tiên quý giá của cô, đã tự hứa với bản thân sẽ bảo vệ cô suốt đời. Đứng trước sự ngầm phản đối của bố mình, anh chỉ có thể cố gắng hoàn thành những kỳ vọng của bố, chứng minh cho ông thấy Lục Yên không phải là vật cản mà chính là động lực của anh. Tình cảm của họ được vun đắp bởi những tin tưởng và nỗ lực tốt hơn vì nhau, cho dù là môi trường thay đổi từ đi học sang đi làm, hay là đối mặt với việc yêu xa, thậm chí là sự xuất hiện của những đối tượng mới, họ đều cùng nắm tay nhau vượt qua. Quả ngọt cuối cùng, đương nhiên là một đám cưới vô cùng viên mãn với sự chúc phúc của hai bên gia đình. Mẹ của Lục Yên sau nhiều năm vất vả hy sinh vì con gái cũng tìm được bến đỗ muộn màng. Bố của Tạ Đạo Niên nhìn ra được sự cố gắng của Lục Yên, mặc dù vẫn không thể ấm áp hơn trước nhưng cũng đã mở lòng đón nhận cô con dâu nhỏ này. Họ có một cuộc sống hạnh phúc với những đứa con và lửa tình hừng hực như ngày đầu. Em là quả táo đỏ, đứng trước ngõ nhà anh, Anh mặc áo đường trang, nở nụ cười như nắng, Tình yêu này trong trắng, em nguyện gửi vào anh, Bầu trời vẫn màu xanh, Trường Canh* yêu táo đỏ. Thơ Lâm phi *Trường Canh nhũ danh của Tạ Đạo Niên, chỉ người thân mới được gọi. ———————- Đôi lời tâm sự của RVer Đã rất lâu rồi không đọc một câu chuyện “nóng bỏng” như vậy. Thời đại bây giờ, có lẽ “chuyện tấm màng” đã không còn được coi trọng như ngày xưa nữa. Tạ Đạo Niên và Lục Yên là người đầu tiên cũng là người cuối cùng trong cuộc đời của nhau. Nhưng thực tế cuộc sống không phải ai cũng may mắn như vậy. Giống như mẹ của Lục Yên dặn dò con gái, bởi vì bà cũng không chắc con mình có thể đi đến cùng với người đó hay không, cho nên cách tốt nhất chính là phải tự bảo vệ mình. Và tôi nghĩ, đây là một cách làm đúng đắn. Không phải bà không muốn cấm, nhưng liệu có cấm được không? Nếu đã như vậy, tại sao không là người hướng dẫn? Giống như người ta thường nói, đọc truyện chữ luôn có không gian tưởng tượng rộng lớn hơn truyện tranh. Câu chuyện này cũng vậy, những đoạn miêu tả cảnh H rất kích thích và gây tò mò. Với sự phát triển công nghệ như bây giờ, không thể ngăn cản các độc giả chưa đủ tuổi tìm đến thể loại này. Chỉ hy vọng rằng, các bạn sẽ không đọc vào lúc đang phân vân hoặc phải quyết định chuyện gì đó về tình cảm. Chưa đủ cảm tình để chấp nhận, nhưng lại bị sự tò mò khiến mình đi đến những quyết định mà có thể sau này sẽ hối hận. Các bạn đừng trách tôi nói nhiều như vậy, chung quy là vì mình cũng là phụ nữ mà thôi Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.
luc yen anh yeu em