liếc mắt đưa tình truyện
Cũng đừng liếc xéo, cũng đừng cười khinh. Dao cau rọc lá trầu vàng, Mắt anh anh liếc, mắt nàng nàng đưa. Ô kìa con cái nhà ai, Cái váy thì dài, áo ngắn ngang hông! Thấy ai dương mắt ra trông, Nghề nghiệp chẳng có, chổng mông kêu trời! Ngoài những cái " nhìn" của thế gian, ta còn có cái "nhìn của đạo Phật".
Nhìn thấy đám người nhảy ra từ những chiếc xe bị hỏng, người đàn ông mắt xanh vừa cất tiếng cười ha hả vừa giơ ngón giữa về phía bọn chúng. Qua đó một đoạn, Ly Tâm lại giảm tốc độ đi thong thả, một tay cô cầm bánh lái, một tay cô vắt lên cửa xe. Chúng phải trả giá vì dám chửi mắng cô. Coi như đây là bài học giành cho kẻ không tôn trọng người khác.
Ngày đầu tiên trên đất Mỹ, khi vừa mở mắt ra, tôi thấy cô đơn lạ lùng. Tôi nghĩ ngay tới cô Hoa và bắt đầu thủ dâm. Tôi tới rất mạnh, tinh khí bắn rớt đầy tấm khăn dra giường. Từ lúc đó, tôi chỉû nghĩ về cô trong những lần thủ dâm. Cô Hoa nghiễm nhiên trở thành người tình bất đắc dĩ trong đời sống tình dục nghèo nàn cũa tôi.
Lâm Dương liếc mắt nhìn chằm chằm Lạc Ngạo Thực, tựa như một con sư tử cái đang săn mồi, thật muốn bổ nhào vào trong lòng anh, muốn làm bất cứ điều gì có thể. Càng quan sát anh, cảm xúc lại càng dâng trào —— Đàn ông thành công luôn có một lực hấp dẫn đáng kể, cho dù đã kết hôn, cũng không giảm bớt giá trị.
Kiều Âu hì hì cười một tiếng, nhìn bộ dạng cô nghiêng mặt nằm trên giường, xoay hai vòng, giống như một con mèo nhỏ lười biếng. Hàng mi dài của cô khẽ đóng lại, giống như ánh mắt của em gái anh hồi nhỏ, nhìn như lại hơi vểnh lên. Khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn, có lẽ là do say rượu cho nên đỏ hồng một mảnh, lộ ra vẻ kiều mị say lòng người.
Truyện; Chân tình ngàn năm; Chương 4; Chương trước Chương tiếp. Lão nhân đâu? Sao không thấy, nàng nhìn quanh bốn phía liếc mắt một cái, vẫn không thấy thân ảnh lão nhân kỳ quái , trước mắt lại khôi phục như trước, đường phố lại ồn ào náo nhiệt một lần nữa
Vay Tiền Online Từ 18 Tuổi. Văn ánMục Tế Vân – phó giáo sư đại học Nam Đại, học vấn uyên bác, chính trực nghiêm Chiêu Chiêu – học bá của học bá, tài đức vẹn toàn, khiêm tốn lễ nọ, tại quán bar Giang Thành. Sở Chiêu Chiêu trang điểm đậm đi làm thì bắt gặp Mục Tế Vân ở đó, ngón tay anh kẹp điếu thuốc đang đỏ lửa, áo sơ-mi phẳng phiu đã mở ba cúc đầu, cả người dựa lên sofa, dáng vẻ phong lưu phóng đãng. Từ đó về sau, Sở Chiêu Chiêu dường như đã bị ghim bắt buộc là anh, môn tự chọn là anh, đến cả luận văn tốt nghiệp cũng là giáo sư đại học trong ngoài bất nhất x Nữ học bá hai vật chính Sở Chiêu Chiêu, Mục Tế Vân, các nhân vật khác.
Trong sân, vỉ nướng vừa được bắc lên, Sở Chiêu Chiêu xuống lầu liền chạy thẳng đến cạnh lò, phụ nướng người cùng nhau nướng thịt, mặt ai nấy đều đỏ bừng bừng nên cũng không để ý gì đến Sở Chiêu uống no nê, họ tiếp tục tổ chức chơi Ma sói, Sở Chiêu Chiêu không biết chơi, chỉ ngồi một chỗ học hỏi, định bụng sẽ xem trước hai vòng, thuận tiện thì lấy nước ngọt cắt trái cây cho mọi Lục là người chơi giỏi nhất, trận nào anh cũng toàn thắng một phương, chỉ mới bốc trúng thẻ dân thường mà anh đã gây ra sóng gió cho người khác rồi chứ đừng nói là bốc được thẻ pháp sư hay ma ngữ chuyên ngành của họ rất nhiều, Sở Chiêu Chiêu ngồi nghe xong còn phải lên Baidu* tra thử.*Baidu 百度 Bồ có thể hiểu nó tương tự như google ấy ạ, thường thì bên Trung không biết cái gì người ta sẽ lên Baidu tra, thi thoảng dịch Tha cũng hay phải lên đây tra lắm, vì có mấy từ là ngôn ngữ mạng hoặc là tiếng lóng gì đó mà cái não ngáo ngơ của Tha chưa kịp cập nhật =“Chiêu Chiêu, lấy cho anh mấy miếng cam với.” A Lục đang bận chiến đấu vẫn không quên bớt ra vài giây nhờ vả Sở Chiêu Chiêu, dù sao cô cũng rảnh rỗi, liền đứng dậy đi cắt cắt xong định bưng ra, Sở Chiêu Chiêu chợt nghe thấy có người gọi mình. Cô không nhìn thấy người gọi, nhưng chỉ cần nghe giọng thôi đã biết được đó là quay người, quả nhiên là Lưu Đồng.“Chị Đồng Đồng?”Lưu Đồng mặc một chiếc váy dài màu nâu, hai tay quấn trong chiếc khăn choàng lông cừu màu sữa, mái tóc hiếm khi được xõa bay. Trước kia Sở Chiêu Chiêu làm việc cho Lưu Đồng, mỗi lần gặp cô đều thấy cô mặc những bộ quần áo công sở lịch sự, trang điểm tinh tế, tỉ mỉ, chưa từng nhìn thấy cô trong dáng vẻ lười biếng, thoải mái như Đồng chầm chậm đi đến, “Em đi chơi với bạn à?”Sở Chiêu Chiêu gật đầu, “Hoạt động do công ty tổ chức, còn chị thì sao ạ?”Lưu Đồng ngồi xuống một bên của xích đu, chỉnh lại khăn choàng, ra hiệu cho Sở Chiêu Chiêu ngồi xuống cùng.“Chị bồi các vị trưởng bối đi chơi, à không, người lớn tuổi đều đã ngủ từ sớm rồi.”Lưu Đồng lấy một miếng cam, cắn một cái, rồi bảo cam rất ngọt.“Bây giờ em làm ở đâu?”Sở Chiêu Chiêu nói “Một công ty mới thành lập, công ty Tài chính Y Năng, chị có biết không?”Lưu Đồng nghe vậy, chậm rãi nhai miếng cam trong miệng, tủm tỉm cười nhìn Sở Chiêu Chiêu Chiêu sờ mặt, lúng túng hỏi “Sao vậy ạ?”“Em làm việc trong công ty của Mục Tế Vân?”“Ừm….” Sở Chiêu Chiêu lại gật gật đầu, “Sao chị biết được vậy?”Lưu Đồng không vội giải thích, nhai xong miếng cam, cô đổi tư thế ngồi cho thoải mái rồi mới nói “Tối qua chị nhận được vài tấm ảnh.”Sở Chiêu Chiêu tròn mắt, “Dạ?”“Thì ra là em không biết, Mục Tế Vân che giấu tốt đấy.” Lưu Đồng không mang theo điện thoại, chỉ có thể miêu tả lại cho cô, “Em còn nhớ Hà Quốc Hoa không?”Sở Chiêu Chiêu đáp “Ông ta làm sao ạ?”Lưu Đồng không nhanh không chậm nói “Ông ta muốn lấy tài nguyên của Dự án Hoa Hạ ra làm riêng, bên đầu tư chỉ có một, là tổng giám đốc của công ty em, ông ta còn muốn xây dựng mối quan hệ hợp tác lâu dài với công ty các em nữa.”Sở Chiêu Chiêu nghi hoặc hỏi “Sau đó thì sao?”“Sau đó…” Lưu Đồng nói, “Tối qua sếp Mục của em đã chỉnh ông ta đến chết đi sống lại, cuối cùng chỉ kết lại một câu, chuyện đầu tư để sau này hẵng bàn.”Sở Chiêu Chiêu rũ mắt, không nói Đồng khom lưng, xoa cằm, “Anh ấy đúng thật là người có thù tất báo.”Nói rồi, cô lại muốn ăn thêm miếng cam Chiêu Chiêu bỗng rụt tay, thu đĩa cam về, “Chị Đồng Đồng, chị nói thế là đang khen hay đang chê anh ấy vậy?”“Này, con bé này, học được cả cách bênh vực người của mình rồi đấy, quả nhiên, gần mực thì đen.” Lưu Đồng giành đĩa cam ngược trở lại, “Chị khen hay chê, có quan trọng không?”Sở Chiêu Chiêu cúi đầu khẽ cười.“Hơn nữa….” Lưu Đồng nhìn về phương xa lắc đầu, “Anh ấy còn chụp cả hợp đồng gửi cho chị, chị nói anh ấy có thù tất báo là quá đáng hả?”“Ừm.” Sở Chiêu Chiêu gật đầu, “Không quá đáng chút nào.”Lưu Đồng vươn vai, cô cởi giày ra, khoanh hai chân lên xích đu, “Chiêu Chiêu à, em biết anh ấy thích em mà đúng không?”Bàn tay đang cầm đĩa cam của Sở Chiêu Chiêu khẽ miết lên vành đĩa, “Em biết.”Lưu Đồng lại hỏi “Thế em có thích anh ấy không?”Sở Chiêu Chiêu không nói Đồng đợi thật lâu, mãi mới đợi được câu trả lời lí nhí từ cô, “Thích.”Lưu Đồng đứng dậy, vỗ lên vai Sở Chiêu Chiêu, “Gánh thì nặng mà đường lại xa, người nhà của anh ấy không dễ đối phó đâu.”Không đợi Sở Chiêu Chiêu đáp lời, Lưu Đồng lại nói tiếp “Nhưng mà cũng chưa chắc, theo những gì chị nghe được từ miệng của anh trai anh ấy, dựa vào tính khí thầy Mục của em, có khi sẽ mang em cao chạy xa bay đấy, ha ha ha ha, đến lúc đó chị sẽ tài trợ cho mỗi người ba trăm tệ nhá.”Hai người hàn huyên thêm một lúc, A Lục đợi mãi không thấy cô về, liền réo Chiêu Chiêu nghe thấy tiếng A Lục gào thì quay sang nói với Lưu Đồng “Chị Đồng Đồng, đồng nghiệp đang đợi em, em qua đó trước.”Lưu Đồng gật đầu nói Chiêu Chiêu vừa đi được hai bước lại quay đầu nói “Chị Đồng Đồng, bây giờ mới chín giờ, chị có muốn qua chơi với bọn em một lúc không?”Lưu Đồng nhìn qua bên đó, một nhóm người trẻ tuổi ngồi quây lại với nhau, vô cùng náo nhiệt.“Được thôi.”Sở Chiêu Chiêu dẫn theo Lưu Đồng quay về, giới thiệu với mọi người “Đây là đồng nghiệp của em, đây là chị Đồng Đồng.”Mọi người đều khách sáo chào hỏi Lưu Đồng, nhưng vì làm chung ngành chung nghề, nên rất nhanh đã hòa nhập nói chuyện vui vẻ với khi Lưu Đồng tới tham gia, Sở Chiêu Chiêu phát hiện, cục diện đã không còn do A Lục làm chủ, lần này anh ấy gặp phải đối thủ Chiêu Chiêu ngồi một bên im lặng quan sát, bất giác đã qua mười giờ, nhưng mọi người vẫn còn rất hưng nhiên, một chiếc áo dày được khoác lên vai Chiêu Chiêu quay đầu lại, thấy Mục Tế Vân đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.“Muộn vậy rồi sao còn chưa đi ngủ?”“Ừm.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Em ngồi chơi với mọi người một chút.”“Yô! Thầy Mục, lâu rồi không gặp.”Lưu Đồng ngồi một bên khẽ vẫy tay, lúc này Mục Tế Vân mới để ý thấy cô, “Lưu tiểu thư sao cũng ở đây vậy?”“Sao tôi không được ở đây?” Lưu Đồng Chiêu Chiêu kéo tay áo Mục Tế Vân, bảo anh ngồi xuống, rồi nói “Chị Đồng Đồng và người nhà chị ấy cũng đến đây nghỉ dưỡng.”Nghe vậy, Mục Tế Vân gật đầu với Lưu Tế Vân vừa ngồi xuống, A Lục đã liếc nhìn anh mà lầm bầm “Thầy Mục này, chúng tôi còn đang chơi game đấy.”Mục Tế Vân nhìn chằm chằm anh, biểu cảm gương mặt thay cho ngôn từ, “So?”A Lục “Chúng tôi đang chơi game, anh ngồi đây không được thích hợp cho lắm?”Mục Tế Vân cười lạnh, “Tôi ngồi đây thì có gì không thích hợp?”A Lục gãi đầu, “Vậy anh có muốn chơi không?”“Chơi.”A Lục rơi vào thế khó xử, anh chỉ hỏi cho có không ngờ Mục Tế Vân lại đồng ý.“Ma sói anh biết chơi không?”Mục Tế Vân thẳng thắn nói “Không biết.”A Lục lại hỏi “German heart attack* anh biết chơi không?”Mục Tế Vân lại thẳng thắn nói “Không biết.”A Lục tiếp tục hỏi “Thế còn Mật mã Da Vinci*?”Mục Tế Vân tiếp tục thẳng thắn nói “Không biết.”*German heart attack 德国心脏病 là một trò chơi phản ứng nhanh. Người chơi phải bấm chuông khi nhìn thấy 5 loại quả giống nhau. Trò chơi có tổng cộng 56 lá bài, 4 loại trái cây, mỗi lá bài có từ 1 đến 5 loại trái cây giống nhau. Khi mỗi người chơi đặt bài của mình ra, ai thấy trên bàn có 5 quả giống nhau thì người đó bấm chuông. Nếu đúng, sẽ lấy lại tất cả các quân bài trên bàn và úp chúng vào bộ bài của bạn. Nếu sai, phải chia cho mỗi người chơi một thẻ bài. Nếu bạn hết thẻ, bạn sẽ bị loại.*Mật mã Da Vinci 达芬奇密码 Trò chơi gồm 26 quân bài đen và trắng, mỗi màu có số từ 0 – 11, và dấu gạch ngang “-“. Mỗi người sẽ có 1 mật mã bí mật, và nếu ai “Crack” được mật mã của những người chơi còn lại và vẫn còn giữ được dãy số của mình thì sẽ là người chiến mí bồ muốn tìm hiểu luật chơi thì có thể lên Google gõ theo cú pháp “Board game + tên game + là gì/luật chơi?”Hỏi một vòng, A Lục muốn phát điên lên, trò gì cũng không biết chơi mà còn ngang ngược đòi chơi cái gì? Hả? Đòi chơi cái gì?Nhưng cái tên kia là người quyết định sự sống còn của mình, anh không thể đuổi đi được, chỉ có thể nhẫn nhịn, anh nói với mọi người, “Vậy chúng ta chơi Thật hay Thách, được không?”Cái trò Thật hay Thách này ai cũng chơi đến phát chán luôn rồi, nếu là bình thường chắc chắn sẽ tỏ ra ghét bỏ, phản đối. Nhưng liếc mắt một cái liền thấy Mục Tế Vân ngồi ngay đó, tự nhiên lại cảm thấy hào hứng hẳn.“Được thôi, chơi nào!”A Lục lập tức gọi người nhờ thay bộ bài Chiêu Chiêu nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của Mục Tế Vân thì nghĩ thầm, có khi đến cả trò Thật hay Thách anh cũng không biết đó, sự thật chứng minh, suy đoán của Sở Chiêu Chiêu là hoàn toàn chính nên Mục Tế Vân nghiễm nhiên trở thành người bị hỏi nhiều nhất, anh ném lá bài lên bàn, nói “Muốn hỏi gì hỏi đi?”Hiện trường không một tiếng Tế Vân lại nói “Mọi người hỏi đi chứ.”Lúc này, Sở Chiêu Chiêu mới lật tấm thẻ trong tay lên, “Là em hỏi.”Mục Tế Vân chợt khựng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, “Em hỏi đi.”Sở Chiêu Chiêu nắm chặt thẻ bài, mấy lần định mở miệng hỏi, nhưng vẫn không nói người đều trưng vẻ mặt mong chờ nhìn Sở Chiêu Chiêu, hi vọng cô hỏi câu gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút. Vì dù sao, ở đây cũng chỉ có cô là dám Đồng cũng chống cằm nhìn Sở Chiêu Chiêu, thấy cô cả nửa ngày cũng không rặn ra được chữ nào, thì giật luôn thẻ bài trong tay cô, nói “Chị giúp em hỏi.”Ngón tay thon dài của Lưu Đồng kẹp lấy thẻ bài, ánh mắt xấu xa phóng về phía Mục Tế Vân “Thầy Mục, xin hỏi, trước đây thầy có tổng cộng bao nhiêu, “bạn gái tiền nhiệm”?”Mục Tế Vân giật giật mí mắt, nhìn Lưu Đồng vẫy vẫy tấm thẻ, nhắc nhở, “Phải nói thật đó, dù sao anh trai anh cũng tiết lộ hết cho tôi rồi, anh mà nói dối là tôi biết ngay.”Mục Tế Vân quay mặt sang chỗ khác, nhìn Sở Chiêu Chiêu Chiêu không nhìn anh mà cúi đầu ngắm nghía mấy ngón tay, nhưng hai tai đã vểnh hết cả Tế Vân đáp “Sáu người.”Sở Chiêu Chiêu giật mình nhìn anh, cảm xúc trong đôi mắt ấy khiến Mục Tế Vân phải lo lập tức bao biện “Tôi cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, không phải rất bình thường sao?”Cả một bàn đầy người phải cố nhịn cười, Lưu Đồng cũng phải cố gắng nhịn cười, vài giây sau, cô điều chỉnh lại biểu lúc Sở Chiêu Chiêu đã sắp làm xong công tác tư tưởng cho bản thân, lại nghe thấy tiếng cô nói “Ồ? Hai người thời cấp hai không tính à?”Lần này đến lượt Mục Tế Vân phải giật mình nhìn Lưu Đồng, “Đến cả chuyện này mà anh tôi cũng nói với cô?”Lưu Đồng vô cùng đắc ý “ừ” một tiếng.“Cấp hai đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi mà anh ta còn nhớ rõ như thế, đồ rỗi hơi.”Sở Chiêu Chiêu ngồi im một chỗ mãi không nói gì tiếp theo, cô lại là người bị hỏi. Đương nhiên người hỏi cô không phải là Mục Tế Vân mà là một nữ đồng nghiệp bản tính hóng hớt của mình, cô ta liếc Mục Tế Vân một cái rồi hỏi “Chiêu Chiêu, trước đây em có bao nhiêu bao nhiêu bạn trai cũ rồi?”Mục Tế Vân lúc này đang uống nước cũng lặng lẽ đánh mắt sang Sở Chiêu Chiêu Chiêu mân mê tấm thẻ trong tay cũng nhìn sang Mục Tế Vân, thấy anh đang nhìn mình, liền nhanh chóng dời mắt đi, ủ rũ lắc biết ai là người đầu tiên cảm thán “Chiêu Chiêu của chúng ta ngây thơ quá đi thôi”, mấy người khác cũng bắt đầu lên tiếng đồng đối lập này quá rõ mặt của Mục Tế Vân càng lúc càng đen mà Lưu Đồng ngồi bên cạnh anh thì đang vô cùng vui sướиɠ mà đung đưa hai vai khi thấy có kẻ vừa gặp thêm mấy vòng nữa, lại đến lượt Mục Tế Vân bị Lưu Đồng mở đường đi trước, những người khác trở nên bạo gan hơn, cô gái đang giữ tấm thẻ đặt câu hỏi lên tiếng, “Sếp Mục, trong số những “người bạn gái tiền nhiệm” của anh thì ai là người anh ấn tượng sâu đậm nhất?”Mục Tế Vân tặng cho cô ta một ánh nhìn “đầy thiện cảm”, cô gái đang nhao nhao kia bị dọa sợ cứng người, trong lòng thầm mong được đổi câu hỏi Chiêu Chiêu nhìn anh chằm Tế Vân hết cách, chỉ có thể qua loa “Đã bao nhiêu năm, tôi sắp quên gần hết rồi chứ làm gì mà còn ấn tượng.”Biểu cảm của Sở Chiêu Chiêu vừa mới thả lỏng được một chút, lại nghe Lưu Đồng nói “Có phải không? Sao tôi nghe anh trai anh nói trong nhà anh còn cất giữ….”Cô nói một nửa rồi không nói Tế Vân căng thẳng, “Tôi giữ cái gì chứ?”Lưu Đồng bật cười, “Tôi đùa chút thôi, sao anh căng thẳng thế.”Lưu Đồng thật sự chỉ đang đùa nhưng Sở Chiêu Chiêu lại tin sái cổ. Cô lặng lẽ lườm Tế Vân hít sâu một hơi, cái cô Lưu Đồng này, đúng là thích gây thế Mục Tế Vân liền đề nghị mọi người nên đi nghỉ ngơi sớm, nhưng A Lục nói “Ván cuối.”Ván cuối Mục Tế Vân vẫn là người bị hỏi, mà người đặt câu hỏi lại là Lưu người ngồi chơi với Lưu Đồng đã vài tiếng rồi, cũng có chút hiểu biết về cô, biết câu hỏi của cô mới là thú vị nhất, vậy nên ai cũng nhìn cô đầy mong nhiên, Lưu Đồng không phụ lòng mong đợi của quần chúng ăn dưa, cô lên tiếng “Thầy Mục, đêm đầu của anh là từ khi nào?”Mục Tế Vân đang uống nước suýt chút nữa phun hết ra.“Đến chuyện này anh tôi cũng nói với cô?”Lưu Đồng không đáp, chỉ nhún nhún Tế Vân nói “Những gì anh tôi biết đều không phải sự thật.”“Ồ?” Lưu Đồng nói, “Có nghĩa là còn sớm hơn cả lần anh trai anh biết?”Mục Tế Vân “…..”Vẻ mặt của anh nhanh chóng cứng Chiêu Chiêu một người trước giờ vốn nhẹ nhàng phép tắc lại bất ngờ đứng dậy, động tĩnh của cô rất lớn, làm đổ cả chai nước trước mặt.“Em về ngủ trước.”Nói rồi, cô sải chân rời Tế Vân vội vã đuổi theo, không quên quay đầu tặng Lưu Đồng một ánh mắt hận thù.
偏向瞎子抛媚眼 Tác giả Kiều Diêu. Thể loại Hiện đại, ngôn tình, ngọt sủng, nhẹ nhàng, HE, từ thầy trò chuyển sang tình công sở. Tình trạng Hoàn. Độ dài 69 trạm và 4 quầy lưu niệm. Dịch Tha Beta Tha + Coco. Bìa + Banner Cá Li Ti Có PASS. KHUYẾN NGHỊ NÊN ĐỌC HƯỚNG DẪN GIẢI PASS TRƯỚC KHI ĐỌC TRUYỆN Cảm ơn Cá Li Ti đã tặng chiếc bìa và banner xinh xẻo như vậy cho bộ truyện đầu tay của nhà Tuu Tuuu🙆🏻♀️🙆🏻♀️ Mục Tế Vân – phó giáo sư đại học Nam Đại, học vấn uyên bác, chính trực nghiêm túc. Sở Chiêu Chiêu – học bá của học bá, tài đức vẹn toàn, khiêm tốn lễ phép. Tối nọ, tại quán bar Giang Thành. Sở Chiêu Chiêu trang điểm đậm đi làm thì bắt gặp Mục Tế Vân ở đó, ngón tay anh kẹp điếu thuốc đang đỏ lửa, áo sơ-mi phẳng phiu đã mở ba cúc đầu, cả người dựa lên sofa, dáng vẻ phong lưu lãng tử. Từ đó về sau, Sở Chiêu Chiêu dường như đã bị ghim rồi. Môn bắt buộc là anh, môn tự chọn là anh, đến cả luận văn tốt nghiệp cũng là anh. Phó giáo sư đại học trong ngoài bất nhất x Nữ học bá hai mặt. Nhân vật chính Sở Chiêu Chiêu, Mục Tế Vân, các nhân vật khác. Bản dịch này được đăng tải duy nhất tại Tuu Tuuu, cấm reup, cấm chuyển ver dưới mọi hình thức. Lời của Tha Truyện này trước đây đã có nhà dịch rồi, Tha cũng theo dõi bộ truyện này, nhưng đã bị nhà ấy drop nên Tha đành tự mày mò dịch lại. Thấy cũng có nhiều bạn muốn bộ truyện được dịch hoàn để đọc nên Tha cũng đã lập một tài khoản WordPress và đăng tải bộ truyện này cho các bạn đọc. Bộ truyện đã được edit, beta xong và đang trong tình trạng update dần. Mạch truyện của bộ truyện khá chậm, là một bộ truyện ngọt ngào, nhẹ nhàng, có yếu tố tình cảm gia đình, không có nhiều drama hay trắc trở. Đây cũng là một điều khiến Tha rất thích ở bộ truyện này. Ban đầu, mối quan hệ giữa hai nhân vậy chính là thầy – trò, và chỉ đơn thuần là thầy trò thôi. Thậm chí nam chính còn không nhớ nổi gương mặt nữ chính ra sao giữa một rừng đầu trong mỗi lớp học của mình. Điều khiến anh nhớ về nữ chính là giọng nói của cô vì trong lớp chẳng được bao nhiêu sinh viên hứng thú phát biểu với mỗi vấn đề anh đặt ra và phong cách viết mã vì những môn chuyên ngành của lớp nữ chính là do nam chính đảm nhiệm từ năm đầu vào trường cho đến khi tốt nghiệp. Còn nữ chính thì không có tý tơ tưởng nào với người thầy đẹp trai nhà giàu đứng trên giảng đường hàng tuần kia. Vì nữ chính từ nhỏ đã sợ thầy cô, đấy là tâm lý tự nhiên, và một phần là do nam chính ở trên trường luôn vô cùng nghiêm khắc, sơ hở là cho sinh viên học lại. Sau khi góp phần đánh rớt học bổng trị giá tám nghìn tệ của nữ chính, đó cũng là số tiền nữ chính mua thuốc chữa bệnh cho em gái, thì anh mới dần biết và chú ý hơn đến cô sinh viên học giỏi nhưng gia cảnh khó khăn này. Mỗi cá thể đều có những góc khuất riêng, hai người cứ vô tình mà tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn, rồi chầm chậm mà ở bên nhau. Truyện gắn tag anh nam chính trong ngoài bất nhất là vì ở trước mặt những người không thân quen thì anh nghiêm túc khó gần còn khi ở cùng những người quá quen thuộc thì sẽ bày ra dáng vẻ chân thật của mình. Còn nữ chính hai mặt là do ban ngày thì là con ngoan trò giỏi, là con nhà người ta, còn ban đêm lại vào quán bar xa hoa bậc nhất Giang thành làm việc, chứ cũng chẳng phải tính cách hai mặt. Đặc biệt là nam chính tuy làm thầy giáo nhưng lại không phải dùng quyền của mình để tiếp cận hay hành hạ làm này làm kia gì nữ chính đâu. … “Giây sau, Mục Tế Vân lại đưa tay lên, vuốt vuốt cho sợi dây tua rua không bị rối. Động tác này tựa như bị kéo chậm lại, Sở Chiêu Chiêu thấy những ngón tay thon dài của anh lướt qua trước mắt, thấy anh nhẹ nhàng sửa lại dây tua rua, rồi thấy anh dắt dây tua rua từ phải sang trái. Lúc buông tay xuống, anh mỉm cười “Chúc mừng tốt nghiệp.” Trái tim của Sở Chiêu Chiêu, dường như vừa lỡ mất một nhịp. Nếu ban nãy Sở Chiêu Chiêu còn nghĩ lễ tốt nghiệp của mình sau này sẽ không có ấn tượng gì để kể lại thì ngay khắc này cô lại cảm thấy, bản thân cô sẽ nhớ thật kĩ ngày hôm nay. Mục Tế Vân đã cho cô một lễ tốt nghiệp trọn vẹn.” Mục lục Nơi có người thân, đó chính là nhà Xem tất cả bài viết bởi Tuutuuu Điều hướng bài viết
Ngôn Tình Nguồn 13,550 Hoàn Thành 083124 22/05/2023 Đánh giá từ 7 lượt Bạn đang đọc truyện Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình của tác giả Kiều Diêu. Mục Tế Vân – phó giáo sư đại học Nam Đại, học vấn uyên bác, chính trực nghiêm Chiêu Chiêu – học bá của học bá, tài đức vẹn toàn, khiêm tốn lễ nọ, tại quán bar Giang Thành. Sở Chiêu Chiêu trang điểm đậm đi làm thì bắt gặp Mục Tế Vân ở đó, ngón tay anh kẹp điếu thuốc đang đỏ lửa, áo sơ-mi phẳng phiu đã mở ba cúc đầu, cả người dựa lên sofa, dáng vẻ phong lưu phóng đãng. Từ đó về sau, Sở Chiêu Chiêu dường như đã bị ghim bắt buộc là anh, môn tự chọn là anh, đến cả luận văn tốt nghiệp cũng là yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Đan Hoa Liệt Liệt hoặc Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ
“Bạn gái tôi.”Ngô Vũ Đồng và những người khác đã bắt được trọng điểm, ngơ ngác nhìn Tế Vân không muốn nói thêm gì với họ nữa, dẫn Sở Chiêu Chiêu vào phòng này, Sở Chiêu Chiêu mới chợt nhớ ra anh vừa đi đón Triệu Thanh Viện, “Người anh đi đón đâu?”“Tự vào từ nãy rồi.” Anh đẩy cửa, Triệu Thanh Viện quả nhiên đang ngồi bên Kiêu ngồi bên cạnh, những người còn lại Sở Chiêu Chiêu chỉ thấy có chút quen, còn có cả cô người mẫu Brazil cô gặp trong đêm tiệc từ Thanh Viện cười nói “Thầy Mục, cậu làm gì bên ngoài thế?”“Không làm gì cả.” Mục Tế Vân vừa kéo ghế cho Sở Chiêu Chiêu vừa nói, “Đi dạy dỗ học sinh thôi.”“Ồ, đúng là không giây phút nào quên đi trọng trách.” Triệu Thanh Viện lại cười tủm tỉm nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Hôm nay em đẹp lắm đó.”Sở Chiêu Chiêu đỏ mặt “Em cảm ơn.”Đoạn Kiêu bộ dạng uể oải lật thực đơn “Thầy Mục dạo này đổi tính rồi, không thích ra ngoài chơi với những người như bọn tôi nữa, hôm nay hiếm được dịp đông đủ, uống chút gì bây giờ?”Mục Tế Vân “Sữa đậu nành.”Đoạn Kiêu trợn mắt nhìn anh, “Cậu nói gì cơ?”“Sữa đậu nành.” Mục Tế Vân lật thực đơn, vừa nhìn vừa nói, “Tôi nhớ không lầm thì sữa đậu nành ở nhà hàng này rất ngon.”“Cậu nghiêm túc đấy à?” Đoạn Kiêu chỉ vào người Mục Tế Vân rồi lại chỉ mọi người xung quanh, “Cậu muốn uống sữa đậu nành, với bọn tôi?”“Ừ.” Mục Tế Vân nhìn qua thức uống trong menu, quay đầu thấp giọng nói với Sở Chiêu Chiêu, “Vừa nãy anh uống nhiều quá, dạ dày khó chịu.”Sở Chiêu Chiêu “…”Ai bảo anh ra oai.“Vậy uống sữa đậu nành.” Sở Chiêu Chiêu dỗ ngọt, “Tối về rồi uống thuốc.”Mục Tế Vân “Được.”Đoạn Kiêu ngồi một bên chứng kiến hết tất cả, tức mà không có chỗ xả, “Vậy thì cậu con mẹ nó nói sớm đi!! Cả đám trực tiếp đến thẳng Yonghe King là được rồi, cho cậu uống đẫy bụng sữa đậu nành.”Mục Tế Vân vẫn giữ cái vẻ không mặn không nhạt kia, “Lần sau đi, tôi bao cả Yonghe King* đãi mọi người.”*Yonghe King 永和大王 là công ty con của Jollibee, điều hành một chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh tại Cộng hòa Nhân dân Trung Kiêu “….”Anh ta ném thực đơn qua một bên, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, “Mang lên cho anh ta hai bình sữa đậu nành! Loại nguyên chất!”Gọi đồ ăn xong, phục vụ thu lại thực đơn rời đi. Mục Tế Vân hắng giọng, “Đây là Sở Chiêu Chiêu, mọi người đều quen biết cả rồi, chắc không cần tôi phải giới thiệu lại đâu?”“Cần chứ.” Triệu Thanh Viện nhanh mồm nhanh miệng, “Cậu giới thiệu lại đi.”Mục Tế Vân liếc cô một cái, “Mỗi cậu lắm chuyện.”Nói rồi, anh vẫn quay sang giới thiệu một câu không thể ngắn gọn hơn “Sau này từ từ sẽ hiểu.”Nghe vậy, bầu không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên có chút vi đàn ông tóc vàng ngồi cạnh Đoạn Kiêu nhìn Sở Chiêu Chiêu một cái, nói “Đúng đúng đúng, sau này từ từ là hiểu thôi.”Ánh mắt băn khoăn của Triệu Thanh Viện đặt trên người Sở Chiêu Chiêu, cô cười nói “Phải rồi, tôi vẫn chưa biết, Chiêu Chiêu năm nay bao nhiêu tuổi?”Sở Chiêu Chiêu “Sắp hai mươi hai rồi ạ.”Tiếng “Ồ….” của Triệu Thanh Viện ngân thật dài, “Chị hai mươi chín rồi, bảo chị sau này phải gọi em một tiếng chị dâu, nghe…. vi diệu ha.”Mục Tế Vân lại tiếp lời “Quen là được, không bằng sửa luôn từ bây giờ?”Triệu Thanh Viện cực kỳ bất mãn liếc Mục Tế Vân “Cậu… cái con người này sao lại thế này chứ?”“Đúng đấy.” Đoạn Kiêu châm chọc, “Bảo Triệu Nhật Thiên gọi em gái này một tiếng chị dâu, thật là làm khó người ta mà.”Triệu Thanh Viện hừ lạnh, không thèm nói chuyện với Đoạn Kiêu.“Ấy?” Đoạn Kiêu hỏi, “Cái cậu bạn trai người Đức của cậu đâu?”“Chia tay rồi.” Triệu Thanh Viện liếc mắt nhìn cô gái người Brazil ngồi cạnh Đoạn Kiêu, “Lần này của cậu cũng trường tình nhỉ.”“Ha.” Đoạn Kiêu vươn tay ôm lấy cô gái kia, giương ánh mắt khiêu khích nhìn Triệu Thanh người ta không hiểu tiếng Trung, Triệu Thanh Viện giơ một ngón tay lên, “Chỉ vậy thôi.”Một tháng, nhiều nhất là một Chiêu Chiêu nhỏ giọng hỏi Mục Tế Vân “Bọn họ đang nói gì vậy?”Mục Tế Vân đáp “Nói cậu ta một mối tình thâm.”Cả một bàn người, trừ cô gái ngoại quốc kia đều nhất loạt quay đầu nhìn Mục Tế Tế Vân vẫn mặt không đổi sắc, ung dung cầm lấy ấm nước, rót thêm nước ấm vào ly cho Sở Chiêu Chiêu “Anh khác với bọn họ.”Đoạn Kiêu “….”Đồ ăn lục tục được dọn lên, một bữa cơm không có rượu sẽ kết thúc rất nhanh, mọi người ăn no uống đủ, thấy được thứ nên thấy, hiểu được thứ nên hiểu, giờ thì chuẩn bị dọn đường hồi phủ đến đây Mục Tế Vân có uống chút rượu nên phải tìm người lái thay, vậy nên xe chỉ còn một chỗ ngồi.“Triệu Thanh Viện, cậu lái xe tôi về đi, tôi với Chiêu Chiêu ngồi xe Đoạn Kiêu Thanh Viện gật đầu đồng ý, lúc sắp mở cửa xe Mục Tế Vân, cô mới kịp phản ứng lại “Có độc hả*? Nhà tôi làm gì còn chỗ mà đậu xe của cậu? Cậu tự ngồi xe mình về đi, chúng tôi chở Chiêu Chiêu đến nhà cậu là được mà.”*Có độc hả 有毒吧 Thao túng tâm lý trong thời gian ngắn, khi bạn nghe và làm theo lời người khác trong vô thức mà không có ý kiến gì, phải mất một khoảng thời gian ngắn sau bạn mới kịp nhận ra, phản ứng Tế Vân quay sang hỏi Chiêu Chiêu “Được không?”Sở Chiêu Chiêu biết, anh không muốn cô một mình đi cùng những người khác, liền trấn an anh “Không sao đâu, em đi cùng bọn họ được mà.”Mấy người bọn họ lục tục phân công nhau lên xe, Sở Chiêu Chiêu và Triệu Thanh Viện cùng ngồi ghế sau, còn Đoạn Kiêu và bạn gái anh ta lần lượt ngồi ở ghế lái và phó Kiêu vừa khởi động xe, chợt nhớ đến gì đó, lại dừng lại, quay đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu.“Sao vậy ạ?” Sở Chiêu Chiêu Kiêu hỏi “Cô về nhà thầy Mục à?”Sở Chiêu Chiêu gật Kiêu lại hỏi “Cô sống ở nhà cậu ta à?”Sở Chiêu Chiêu nói này không chỉ có Đoạn Kiêu sửng sốt mà cả Triệu Thanh Viện cũng sửng sốt nhìn chằm chằm Sở Chiêu Chiêu, “Hai người sống chung?”Đối mặt với phản ứng kỳ lạ của hai người, Sở Chiêu Chiêu có chút khó hiểu, “Vâng ạ… có vấn đề gì sao?”Triệu Thanh Viện và Đoạn Kiêu bốn mắt nhìn nhau, cùng nhún vai rồi lại cùng lắc đầu.“Không có gì, hỏi biết vậy thôi.”Vừa hay xe của Mục Tế Vân đi ngang qua, anh kéo cửa xe xuống, “Có đi không?”“Thì đi đây.” Đoạn Kiêu đạp chân ga, chầm chậm theo đường, Triệu Thanh Viện mấy lần nhịn không được quay đầu đánh giá Sở Chiêu Chiêu, làm cho Sở Chiêu Chiêu sinh ra một dấu hỏi to đùng trong đầu.“Trên mặt em có gì ạ?” Sở Chiêu Chiêu Triệu Thanh Viện đặt trên cửa kính xe, chống cằm nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Chậc… Chị đang cảm nhận lĩnh hội thôi, sức quyến rũ của em là ở đâu nhỉ.”Sở Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, không hiểu nên cứ nhìn Triệu Thanh Viện.“Em có biết….” Triệu Thanh Viện nói được nửa chừng thì đổi ý, “Thôi bỏ đi, không có gì.”Thấy cô cứ ngập ngừng, Sở Chiêu Chiêu cũng không hỏi Kiêu tuy đang lái xe nhưng vẻ mặt thì vẫn kinh ngạc không thua Triệu Thanh Tế Vân đã quen sống một mình, anh dọn ra khỏi nhà từ rất sớm, lâu lâu chỉ về ngủ một hai đêm, những năm nay đều như đây cũng đã có bạn gái muốn dọn vào sống cùng anh nhưng anh chưa từng đồng nói, anh không thích sống cùng người khác, trừ khi là ——Thích ứng tiền hôn nhân.*Xe Đoạn Kiêu chạy sau xe Mục Tế Vân, lúc đến nơi, Mục Tế Vân đã đứng dưới tầng đợi Chiêu Chiêu xuống xe, nói cảm ơn với Đoạn Kiêu, sau đó xoay người đi về hướng Mục Tế Tế Vân nắm lấy tay cô, lúc sắp bước vào thang máy tòa nhà, bỗng nhiên lại quay đầu nhìn đám người ngồi trên xe. Đoạn Kiêu và Triệu Thanh Viện nãy giờ vẫn còn chưa hết sững sờ, nhìn trân trân hai người họ.“Hai người làm gì đấy?” Mục Tế Vân lên tiếng, “Đợi sáng mai đến Yonghe King luôn à?”“Không.” Đoạn Kiêu vò đầu, “Đi đây, đi giờ đây.”Về đến nhà, đèn cảm ứng phòng khách tự động bật sáng, hai người cùng đi vào phòng ngủ, vừa nhìn thấy cái giường hồng phấn là Mục Tế Vân lại thở dài thườn đợi Sở Chiêu Chiêu nói, anh đã tự lên tiếng an ủi bản thân “Rồi sẽ quen thôi.”Sở Chiêu Chiêu cởi áo khoác treo lên giá rồi lại hướng về phòng Tế Vân “Em đi đâu đấy?”“Nấu noãn vị thang cho anh.” Giọng của cô biến mất trong phòng bếp, Mục Tế Vân ngồi bên mép giường, cười ngây anh thay đồ xong, Sở Chiêu Chiêu cầm ly tiến vào.“Anh uống rồi còn nghỉ sớm.”Cô ngồi xuống bên cạnh anh, lấy điện thoại ra, phát hiện vài tiếng trước Ngô Vũ Đồng có nhắn tin cho cô.“Chiêu Chiêu, hôm nay thật lòng xin lỗi cậu…. Tớ không biết sẽ xảy ra chuyện này.”Sở Chiêu Chiêu đang nghĩ xem nên đáp lại như thế nào thì nghe thấy Mục Tế Vân nói “Hôm nay em khá nóng nảy đấy.”Sở Chiêu Chiêu cúi đầu “Mưa dầm thấm đất mà.”“Ngại quá, bây giờ tớ mới thấy tin nhắn, không sao đâu.”Cô trả lời tin nhắn Ngô Vũ Đồng xong, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, ly noãn vị thang vẫn còn chưa vơi giọt nào.“Sao vậy?”Mục Tế Vân cười, “Không sao cả.”Anh uống một hơi hết ly thuốc, xoa xoa bụng dưới, “Dễ chịu hơn nhiều rồi.”Sở Chiêu Chiêu nhận ly từ tay anh, đặt xuống một bên, nói “Dạ dày của anh không tốt thì anh ít uống rượu lại, ngày trước ở Vân Yên Phủ Đệ còn uống nhiều như vậy.”“Em không để ý rượu anh mua còn thừa lại bao nhiêu à?” Mục Tế Vân vặn lại, “Em cũng không phát hiện ra đa phần là Đoạn Kiêu uống à?”Sở Chiêu Chiêu nghĩ lại, hình như đúng là vậy, “Nhưng mà mỗi lần đều là anh trả tiền, nên em mới cho rằng đều là anh uống.”“Uống cũng không thể uống, giờ mà không bỏ chút tiền thì còn gì là vui?” Mục Tế Vân mới nghĩ thôi đã thấy ấm ức, “Lúc anh mới hai mươi, đám bọn họ ai có thể là đối thủ của anh?”Sở Chiêu Chiêu liền hỏi “Anh có thể uống bao nhiêu?”Mục Tế Vân giơ một ngón Chiêu Chiêu chợt nhớ lại “Một mối tình thâm?”Mục Tế Vân thuận tay chỉ luôn vào trán cô, “Ngốc ạ, là “Uống mãi”*.”Sở Chiêu Chiêu “…..”Đâu ra mà nhiều cái một vậy không biết.*Bản raw Một mối tình thâm 一往情深Uống mãi 一直喝Mục Tế Vân đang chơi chữ, vậy nên cuối chương Sở Chiêu Chiêu mới tự hỏi một ngón tay mà sao nhiều ý nghĩa quá vậy.
Tác giả Kiều Diêu Thể loại Ngôn Tình, Nguồn Trạng thái Full Văn án Mục Tế Vân – phó giáo sư đại học Nam Đại, học vấn uyên bác, chính trực nghiêm túc. Sở Chiêu Chiêu – học bá của học bá, tài đức vẹn toàn, khiêm tốn lễ phép. Tối nọ, tại quán bar Giang Thành. Sở Chi&eci ...
liếc mắt đưa tình truyện