khác thủ tiên quy
Đây là bước đầu tiên của quy trình giải ngân, khách hàng đăng kí và kê khai các thông tin vay vốn tại ngân hàng hoặc tổ chức tín dụng. Các thông tin yêu cầu kê khai sẽ là các thông tin cơ bản như thông tin cá nhân, mục đích vay vốn, khả năng hoằn trả.
Căn cứ Điều 101 Nghị định 15/2020/NĐ-CP (được sửa đổi bởi khoản 37 Điều 1 Nghị định 14/2022/NĐ-CP) quy định về vi phạm các quy định về trách nhiệm sử dụng dịch vụ mạng xã hội; trang thông tin điện tử được thiết lập thông qua mạng xã hội như sau:- Phạt tiền từ 10.000.000 đồng đến 20.000.000 đồng
Đối với các khoản thu khác thuộc ngân sách nhà nước từ đất, tiền cấp quyền khai thác tài nguyên nước, bị xử phạt vi phạm hành chính về quản lý thuế do hết thời hiệu xử phạt nhưng bị truy thu số tiền thuế thiếu quy định tại khoản 3 Điều 137 của Luật này
Trình tự, thủ tục giao đất, cho thuê đất, cho phép chuyển mục đích sử dụng đất trồng lúa, đất rừng phòng hộ, đất rừng đặc dụng vào mục đích khác được quy định như thế nào? 01/04/2021 11:28:03 CH 6685 Chủ đề quản lý nhà nước
LAIMIAN QUY NHƠN. Laimian Quy Nhơn là Khu Du lịch cao cấp Thiên Đường Xanh với 308 căn biệt thự đẳng cấp & 7 toà Căn hộ khách sạn cao 10 tầng tại Quốc Lộ 19B, Nhơn Lý, TP. Quy Nhơn, Tỉnh Bình Định. Dự án có quy mô lên tới 112,95ha do Công ty TNHH Bất động sản Thành Châu làm chủ đầu tư.
Bước 1:Căn cứ nhu cầu kiểm kê quỹ tiền mặt, công ty ban hành Quyết định kiểm kê tiền mặt tại quỹ. Bước 2: Công ty thành lập Hội đồng kiểm kê tiền mặt. Bao gồm: giám đốc, kế toán trưởng, kế toán vốn bằng tiền, thủ quỹ và các thành viên khác. Bước 3: Thực
Vay Tiền Online Từ 18 Tuổi. Dãy núi Côn Luân quanh năm phủ kín mây mù, tràn đầy linh khí. Nếu có phàm nhân đến đây, đại khái sẽ cảm thán một câu tiên giới. Nơi này cho dù là tu tiên giả cũng phải tán nhìn từ trên không xuống, vậy thì bạn sẽ phát hiện dãy núi Côn Luân rõ ràng được chia làm mấy tầng. Tầng đầu tiên là một mảng kiến trúc rộng lớn nhất dãy núi, nằm ở ngay phía đông của dãy núi Côn Luân, cũng là chỗ “cửa” của phái Côn Luân, xếp hàng chỉnh tề đối xứng, giống như hai cái tứ hợp viện vô cùng to lớn. Con đường lớn giữa hai cái tứ hợp viện thông đến đỉnh núi, đỉnh núi chính là chỗ của đại điện phái Côn tiếp ra sau là năm đỉnh núi to lớn, trên mỗi đỉnh núi đều có một tòa kiến trúc đặc sắc, vô cùng khéo léo. Giữa năm ngọn núi có một chỗ bình nguyên tựa như nhân tạo, kiến trúc trên bình nguyên này giống như một thành phố, có trật tự đàng bên trong lại có năm tòa kiến trúc, Thụ Võ, Thụ Pháp, Thụ Phù, Thụ Đan, Thụ Luyện. Tên như ý nghĩa, đương nhiên năm tòa kiến trúc này tương ứng là phong chủ của năm tòa phong, Võ Kỹ phong, Vạn Pháp phong, Phù Lục phong, Thiên Đan phong, Luyện Khí vi thành này là nơi ở và linh điền của đệ tử nội môn. Nơi ở của đệ tử nội môn đều là kiến trúc hai tầng chiếu theo sở thích cá nhân, chỉ hạn định độ cao và diện tích của từng tầng, còn có một cái vườn nhỏ. Cái khác thì tùy theo sở thích trong mảng kiến trúc này, một tiểu lâu bình đạm bình thường với tường trắng ngói xám. Một thiếu niên đứng ngẩn ngơ, nhìn tướng mạo không quá mười bảy mười tám. Làn da tái trắng, vừa nhìn đã biết quanh năm không thấy ánh mặt trời, mày mục tuấn tú, thân hình hơi đơn bạc. Lúc này vẻ mặt có hơi hốt hoảng, mái tóc dài rối loạn không chịu nổi, làm thiếu niên thêm phần nhếch rãi, khóe môi thiếu niên mấp máy, miễn cưỡng nặn ra một độ cong có thể gọi là nụ cười khổ.“… Cái này không khoa học, chỉ là xem một bộ đam mỹ thôi mà lại xuyên qua, cho nên hiện tại có thể xem hiện trường trực tiếp sao?” Nếu bảo là bất đắc dĩ không bằng nói rằng cam chịu chấp nhận hiện thực. Từ năm ngày trước, Phương Khác đã phát hiện được một nơi khó tả, trong đầu không hiểu sao có thêm vài thứ, chẳng hạn thiếu niên này không những có tướng mạo giống hệt lúc y 17 tuổi mà cũng tên là Phương Khác giống đầu chẳng qua cho rằng đã xuất hiện ảo giác hay gì đó, dù sao xuyên việt gì đấy, thật sự quá không khoa học, cũng không nên xuất hiện ở thế giới ngoài tiểu thuyết. Nhưng, y đã năm ngày chưa ăn bất cứ thứ gì, bao gồm nước, mà hiện tại y vẫn không cảm thấy đói chút xíu nào. Được rồi, xuyên việt cũng thôi đi, nhưng càng khó hiểu hơn là, thiết lập của thế giới này – phái Côn Luân, đệ tử nội ngoại môn… và chưởng môn phái Côn Luân là lão tổ kỳ hợp thể, hiệu Côn Lăng đạo nhân. Danh hiệu Côn Lăng đạo nhân này là danh hiệu truyền thừa của chưởng môn các ngờ giống hệt như bộ truyện y đã xem. Phương Khác lặng lẽ câm nín, nhớ lại buổi tối cuối cùng y sống tại thế kỷ đó, Phương Khác ngồi trước máy tính, khó hiểu nhướng mày. Y vất vả theo dõi xong một bộ tiểu thuyết, bộ tiểu thuyết dị giới ma pháp đại lục. Vừa mới thở ra một cái, vui vẻ để bình luận khen ngợi, lại phát hiện phần bình luận dưới bộ truyện đã đủ để xây thành tòa nhà chọc giả là vị đại thần, y cũng đã theo bộ truyện của tác giả này rất lâu. Nhưng, nick phụ của đại thần bị lộ rồi? Hơn nữa còn sang Tấn Giang viết một bộ truyện tu tiên? Lâu chủ đưa ra N chứng cứ chứng minh vị tác giả chưa từng nghe qua đó và đại thần là cùng một người? Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là đại thần dùng nick phụ viết truyện ở Tấn Giang? Hơn nữa còn là đam mỹ?[Tuyệt đối không thể, Đại Đại làm sao có thể sang Tấn Giang viết truyện chứ?][Đánh chết cũng không tin…][Thế giới huyền ảo rồi sao?][Đại Đại, tôi chỉ biết ngài từ ngựa đực chuyển sang thỉnh thoảng bán hủ, nhưng không biết ngài đã có thể viết đam mỹ rồi…] Lầu này lập tức được xây thành tòa nhà chọc trời. Dưới lầu thậm chí có vài người đã bám lên. Cho đến… Phương Khác kéo xuống dưới. Mỗi lượt comment sẽ được gọi là một lầu, comment nhiều tức là nhiều lầu, nhiều lầu sẽ thành tòa nhà cao tầng, đây là ngôn ngữ mạng TQTác giả trả lời Ái chà chà nick phụ bị lột trần rồi hoan nghênh nhảy hố nhaTức thì lầu dưới an tĩnh hoàn toàn. Tác giả à ngữ khí của ngài có dám phơi phới thêm tí nữa không… đây là thừa nhận à?Lúc đó Phương Khác trực tiếp nghĩ muốn chọt vào hai mắt. Y thấy gì đây? Thật ra viết truyện ở Tấn Giang cũng không có gì, vấn đề là… giới tính của tác giả là nam, tác phẩm lúc trước thuộc thể loại YY ngựa đực hậu cung bàn tay vàng mở rộng, sau thì văn phong cuối cùng cũng thành thục, vai chính chuyển sang loại chuyên tình, tiếc rằng mức độ được hoan nghênh của nữ chính còn không bằng tùy tiện kéo một huynh đệ nào đó ra. Nhưng cũng từ đó dùng tình tiết nổi tiếng, cuối cùng phong thần. Cho nên… bây giờ tác giả sang Tấn Giang dùng nick phụ viết truyện? Phương Khác tỏ vẻ không thể tiếp nhận nổi, thật ra nếu là ngôn tình thì y còn chấp nhận được… nhưng, xem thử tính chất của truyện này sang – đam mỹ – lịch sử giá không – tiên hiệp. Tay Phương Khác run lên, đam mỹ… đương nhiên y biết đam mỹ là gì. Cho nên nói đại thần ngài muốn làm gì đây?Thật lâu thật lâu sau, Phương Khác đăng nhập Tấn Giang, nhập tên truyện vào, tìm kiếm. Nhìn xem phần sưu tầm, quả nhiên lợi hại. Có phải y nên nói đại thần không hổ là đại thần, ở đâu cũng có thể phát sáng không?Xem văn án thử, quả nhiên là đơn giản đến không thể hơn. Đam mỹ, tu tiên chương mở đầu. Động tác này đại khái là chuyện mà y hối hận nhất vào lúc nào Khác đưa tay xoa đôi mắt mỏi mệt, liếc nhìn thời gian, đã hơn ba giờ sáng. Mà y lại xem hết một lèo, cuối cùng cái tay đáng khinh còn gửi một dòng bình luận hối thúc phơi phới ở chương cuối cùng là chương hai trăm bốn mươi lăm, hơn nữa tính ra y lại nhảy hố lần nữa. Đã thế còn là hố đam mỹ văn. Có trời biết, y là một người chính trực cỡ qua đã hai trăm bốn mươi lăm chương rồi, cái nhân vật công cư nhiên còn chưa có dấu hiệu xuất hiện. Lẽ nào công này cũng là kẻ qua đường giống như nữ chính trong các truyện khác của tác giả? Nếu vậy thì có thể xem thử. Đối với một thẳng nam mà nói, nếu thật sự xuất hiện tình tiết nào đó y cảm thấy có lẽ y không có năng lực thích ứng quá Khác nhấn nút sưu tầm, sau đó tắt trang mạng, máy tính. Đơn giản tắm rửa rồi nằm lên chiếc giường lớn thoải mái, nhắm mắt lại. Vai chính này thật không dễ dàng, chẳng qua, Phương Khác nhớ đến hình dung của tác giả với vai tĩnh, ẩn nhẫn, chờ thời cơ, trước mặt người khác lại cực kỳ ôn hòa. Giết người đoạt bảo gì đấy làm vô cùng thường xuyên, tiến vào bí cảnh, giết người như cắt dưa hấu, vai chính thị huyết như thế, thật sự có thể sao? Nếu đây là một bộ truyện theo hướng bình thường, y cảm thấy không có vấn đề, vấn đề ở chỗ truyện này là đam mỹ, y không hiểu lắm, xem từ đầu đến giờ, y cảm thấy nó chẳng có gì khác biệt lắm với truyện theo khuynh hướng bình thường của tác giả, chỉ là hơi ít em gái một chút, còn có rốt cuộc công là ai?Mà nói ra thì, thụ khủng bố như thế, thật sự được sao? Phương Khác lặng lẽ tưởng tượng nếu bạn gái của y là cuồng sát thủ lãnh tĩnh vô cùng đó… y muốn chia tay. Sau đó nói không chừng ngày hôm sau y sẽ mất tích một cách bí ẩn, sau đó bạn gái sẽ luôn mỉm cười, hễ nhắc tới y thì chỉ cười không Khác bật cười, rốt cuộc thì y đang nghĩ cái gì đây chứ? Đừng nói hiện tại y vẫn còn độc thân, huống chi tu tiên vốn đã rất tàn khốc. Y vẫn rất tán thưởng vai chính này, quả đoán, lãnh tĩnh, không có quá nhiều tình cảm dư thừa, có nguyên tắc của mình. Dạng dã man như vậy, sao lại là thụ chứ?Đây là lần đầu tiên Phương Khác xem tác phẩm đam mỹ đã xoắn xuýt chuyện vai chính là thụ. Người như Phương Khác, đối với đam mỹ chỉ là một khái niệm đơn giản, chỉ biết phân chia công thụ, nhưng không biết có một loại cp gọi là cường cường, có một loại đam mỹ thể loại chủ công. Tên như ý nghĩa chính là vai chính là tưởng lại thì không có chuyện gì kỳ quái phát sinh, chẳng qua là xem một bộ đam mỹ mà thôi, trừ tính chất đam mỹ này ra, thì nó là bộ truyện khá hợp khẩu vị y. Huống chi, y xem một mạch đến tận chương hai trăm bốn mươi lăm mới nhất của tác giả, cũng chưa thấy cái nhân vật được gọi là công xuất hiện, cũng không nhìn ra được vai chính đối với nhân vật đó ôm tình cảm bất thường. Một bộ truyện rất bình y lại chui vào trong một bộ tiểu thuyết chứ? Phương Khác, đứa trẻ mồ côi của một phân gia thuộc Phương gia Tần Lĩnh của năm đại thế gia tu tiên, gia gia là huynh đệ với gia gia của tông gia Phương thị. Xếp hàng thứ ba, nhỏ nhất. Chi thứ này đã chết hết trong một vụ hạo kiếp mười năm trước. Ma tu và quỷ tu liên hợp với nhau, khai chiến với tam đại huyền môn chính tông. Mà chi thứ như Phương thị rất bất hạnh bị ma tu nhìn trúng, thế là chỉ có Phương Khác được một nhánh của họ liều chết đưa đưa vào chủ gia Phương gia, sau đó cùng đám bà con xa đường huynh trực hệ đời này của Phương gia như Phương Hiền Thanh được đưa vào phái Côn Luân. Nhờ danh sách tiến cử của Phương gia mà dùng tư chất bình thường tam linh căn trở thành đệ tử nội tại tu tiên mười năm cũng chỉ là tu vi trung kỳ trúc cơ. Trong tất cả đệ tử nội môn thuộc dạng đệm lót. Đây còn là kết quả đã nỗ lực của Phương Khác. Mà hiện nay, Phương Khác bất đắc dĩ thở dài, sắp tới y phải đến cuộc so tài nội môn, mà phần thưởng của cuộc so tài nội môn lần này là một linh khí thượng phẩm, một thanh kiếm thuộc tính thủy. Theo ký ức trong đầu Phương Khác, thanh kiếm này vốn là của phụ thân Phương Khác. Vì thế y không để ý mình không có tu vi vững chắc mà cố chấp dùng một loại đan dược nâng cao tu vi, Địch Hồn đan. Kết quả Phương Khác trở thành Phương Khác của thế kỷ vi, Phương Khác lặng lẽ chiếu theo phương pháp không khoa học cảm thụ tu vi của mình. Sơ kỳ trúc cơ, hơn nữa vô cùng bất là, Phương Khác thật sự không biết nên nói gì. Dùng Địch Hồn đan, cho dù tu vi có nâng lên cũng chỉ là hậu kỳ trúc cơ mà thôi, huống chi tu vi sau đó còn mang tới hậu di chứng rất nghiêm trọng. Vả lại trong chủ tuyến của quyển sách này, Phương Khác chẳng qua là một vai phụ ngay cả tên cũng chưa từng xuất hiện qua. Lần này so tài nội môn, chính là lúc vai chính và một đám vai phụ phát quang rực rỡ, chẳng có chút quan hệ nào với Phương cùng thanh kiếm kia cũng rơi vào tay vai chính, cho dù thuộc tính linh căn của vai chính không phù hợp với thanh kiếm. Mà thanh kiếm này chẳng qua là thanh kiếm vai chính dùng để quá độ mà thôi, theo y biết, thanh kiếm không lâu sau sẽ gãy trong một lần đối chiến, sau đó vai chính nhận được một linh khí ngày này, lần đầu tiên Phương Khác tỷ mỉ xem qua tiểu lâu. Xem ra cuộc sống của tu tiên giả quả thật có thể gọi là lãnh nhất, chỗ khiến y không thoải mái nhất chính là giường. Nó chỉ là một khung gỗ đơn giản, chăn nệm màu lam nhạt sạch sẽ chỉnh tề, cùng một cái gối ngọc. Sau đó chính là đệm cói màu đen cực kỳ bắt mắt trên giường, dùng để đả tọa. Sau đó là một cái bàn gỗ, đây chính là phòng đó trong một tòa lâu chỉ có mỗi một bộ bàn ghế, một bình trà màu trắng xanh, bốn cái ly úp ngược. Có thể nói là vô cùng nghèo viện trồng một vài linh dược và linh mễ, đây đều là những thứ khá thường gặp. Trong số đệ tử nội môn, Phương Khác cũng coi như thanh bần. Tất cả ăn mặc dùng đều là tiêu phí của đệ tử nội môn, thỉnh thoảng đi làm một vài nhiệm vụ để nhận tích phân, sau đó dùng tích phân đổi đan dược và những vật dụng khác, Phương Khác này, dường như sống chính là để tu hành. Trong ký ức y không ngừng tu hành tu hành rồi tu hành, nếu không với tư chất tam linh căn, linh căn chính còn là thuộc tính thủy, vào năm mười lăm tuổi đã lên trúc cơ, mười bảy tuổi thì lên trung kỳ trúc cơ, cũng xem như tài ba. Phải biết đệ tử nội môn phần lớn đều là đơn linh căn hoặc nhị linh căn, tam linh căn đều là những hộ có chút quan hệ. Mà nếu đệ tử nội môn trong mười năm không thành công lên trúc cơ, thì sẽ bị trục xuất khỏi nội lại cuộc đời của Phương Khác, thuần túy là đơn giản đáng buồn. Nếu không có thanh kiếm đó, dựa vào cá tính của y nói không chừng có thể đi rất xa trên con đường truy cầu đại đạo. Hiện tại y phải làm sao đây? Tuy đã hiểu sơ lược đại thể về thế giới này, thậm chí y cũng nắm rõ mọi chuyện sắp phát sinh trong tương lai, nhưng, y thật sự phải tu tiên sao?Là một người hiện đại, chuyện tu tiên quả thật không nằm trong nguyên tắc nhân sinh của y. Tu tiên rốt cuộc là chuyện gì chứ? Cho dù y có một phần ký ức về tu tiên giới của Phương Khác, cũng thật sự không hiểu rõ. Cái này đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của y, nó không khoa Khác sờ túi trữ đồ trên eo, thử động ý niệm. Một thẻ ngọc xuất hiện trong tay, dán lên trán, dùng ý niệm thăm dò. Thực sự không khoa học. Thẻ ngọc gì đó tại sao không thể cho y một quyển sách?Rất lâu, Phương Khác đổ đầy mồ hôi đặt thẻ ngọc xuống, tim đập gia tốc. Đầu choáng mắt hoa, cảm giác này quá mức khó trí như dây đàn, căng thì có đứt… lại như thiết kiếm, cứng nhiều thì gãy, thiết nhiều thì xoắn. Được cương thiết, thì có kiếm. Người điều luyện, có hai phương pháp, đều kỳ chết, quả thật giống như kinh văn cứ nện đùng đùng vào đầu. Phương Khác thử chậm rãi điều tức. Trong người quả nhiên có khí lưu, thậm chí có thể cảm giác được linh khí quanh người. Đặc biệt là linh khí thuộc tính thủy màu như y đã hiểu, tu tiên chính là dựa vào những thứ không khoa học kết hợp với nhau. Thực là một chuyện khảo nghiệm trí tưởng tượng. Chuyện đầu tiên y nên học chính là tổng hợp tất cả những bộ tu tiên từng đọc, đặc biệt là bộ tu tiên đam mỹ tại trái đất, nơi có thể gọi là hành tinh kỳ tích trong thái dương hệ, tại một nơi duy nhất phát hiện cơ thể sống cho tới nay. Trong đô thị hiện đại, ở một căn phòng được thiết kế theo phong cách xưa, hai thanh niên tuấn tú, ngồi khoanh chân trước bàn thấp, trên người là cổ phục màu đen có hơi dở ương đối với người hiện đại, tương tự như phong cách Hán phục, áo trên vạt dưới, rộng rãi còn thắt dây lưng, phía sau là một hình ngũ hành bát quái to lớn, chỗ duy nhất không mấy hài hòa đại khái là chiếc máy vi tính kiểu mới nhất chuyên thiết kế cho người làm công việc văn tự nằm trên bàn của thanh niên có một nốt ruồi đỏ nhạt ở khóe tay thanh niên đặt trên bàn phím, nhanh chóng múa may, tốc độ đạt đến mức làm người ta lóa mắt. Tiếp theo, sau khi nhấn hai chữ cập nhật, nam tử khẽ chặc lưỡi “Ái chà, trước giờ tôi chưa từng đào hố, cuối cùng có thể đào một lần rồi.”Nam tử còn lại vẻ mặt như khúc gỗ, mái tóc ngắn dựng lên từng cọng vì chất tóc cứng, ánh mắt nhìn người kia đầy bất đắc dĩ. “A Hứa, nếu bị vị đó của phái Côn Luân thấy được bộ truyện của cậu, cậu nên chuẩn bị chạy trốn đi. Theo tin tức thiếu hụt trên thẻ ngọc, vị Diệp tiền bối này là đại năng giả vạn năm trước của phái Côn Luân đó.”“Ôi, lão Mộc, không phải anh không biết, hiện tại sống nhàm chán quá thể, một ít sở thích duy nhất của tôi chính là viết gì đó. Nửa năm trước chúng ta phát hiện thẻ ngọc còn sót lại của thượng giới, mới biết hóa ra tu sĩ ngàn vạn năm trước cường đại thế nào, phi thăng, hóa thần, ngay cả nguyên anh cũng không phải là mơ tưởng, mà bây giờ, đệ tử đời này của phái Thái Hành chúng ta chỉ có mấy chục người, ngay cả Côn Luân cũng chỉ còn lại không đến hai mươi người, tu vi cao nhất trong tu sĩ là Tấn sư thúc có tu vi hậu kỳ trúc cơ, truyền thừa gần như đã cắt đứt, ngay cả một bộ công pháp hoàn chỉnh chúng ta cũng không có, nếu không phải nửa năm trước phát hiện thẻ ngọc kia, tôi vẫn không biết ngàn vạn năm trước có nhiều tiền bối kinh tài tuyệt diễm như thế. Vốn tôi không ôm bao nhiêu hy vọng với trúc cơ, hiện nay, ngại gì thử xem?” Ánh mắt thanh niên kiên định, ngữ khí chém đinh chặt sắt mang theo một cỗ kiên niên được gọi là lão Mộc chấn động, chẳng qua một lát sau đã liếc A Hứa một cái, “Vậy cậu còn đem tin tức thiếu hụt trên thẻ ngọc chỉnh lý xong lại cho Diệp tiền bối làm vai chính, nói bậy một đống, dùng hình thức tiểu thuyết gửi lên mạng, hơn nữa còn là đam mỹ Tấn Giang, cậu sẽ bị phái Côn Luân truy sát.”“Này này này, cái gì mà bảo là nói bậy, dù sao tôi cũng có căn cứ thật mà, cái này gọi là dùng cơ sở sự thật để phát huy và tưởng tượng ở mức độ hợp lý. Tiếc rằng thẻ ngọc trải qua vạn năm không được bảo tồn kỹ lưỡng, tin tức trên đó không còn hoàn chỉnh lắm, chúng ta chỉ có thể thông qua tin tức hữu hạn trên đó để miêu tả sự thần kỳ kia, một tu tiên giới hưng thịnh nhất. Ít nhất nhân vật trong tiểu thuyết của tôi đều từng xuất hiện trong thẻ ngọc, chuyện này cơ bản là phù hợp được chưa? Còn về cái khác… tác phẩm văn học, ai quản được nhiều như thế. Ôi, nếu thẻ ngọc không bị thiếu hụt thì tốt biết bao… tiểu thuyết của tôi không đến mức bị sụp hố, mới viết đến Diệp tiền bối kim đan mà thôi.” A Hứa một tay chống cằm, một tay nhẹ gõ lên bàn phím, ấn một hàng chữ dưới chương cuối cùng [Truyện đã bỏ hố, tác giả vô lương chạy mất, xin đừng hối thúc, mau bỏ hố đi ] Ngữ khí vô cùng phơi Mộc xanh mặt, “Nếu thẻ ngọc không bị tổn hại, điều chúng ta nên quan tâm là, vạn năm trước rốt cuộc đã phát sinh hai chuyện gì, tại sao tu tiên giới lại biến mất? Nhiều tu sĩ như vậy, tại sao gần như không lưu lại bất cứ tin tức nào. Phàm giới thật sự vĩnh viễn không cách nào câu thông với tu tiên giới sao?”A Hứa thì xem lại bộ truyện hơn hai trăm chương kia một lần, có hơi mất mát “Tôi vẫn luôn cho rằng lời văn của mình không tồi, nhưng không thể miêu tả được một phần ngàn sự đặc sắc của thế giới trên thẻ ngọc. Chỉ có thể chọn ra một phần trong đó mà thôi. Bộ truyện này cũng sắp bị xóa bỏ rồi, phái Côn Luân chắc chắn sẽ có hành động… ôi, thôi bỏ đi, ha ha, đợi họ thấy được thể loại đam mỹ này, sắc mặt nhất định vô cùng dễ coi.” A Hứa nhe răng cười, đặc biệt đắc Phương Khác biết chỉ sợ sẽ sợ hãi biến sắc, hóa ra không phải y chỉ xuyên vào một bộ tiểu thuyết. Đây là một thế giới chân thật. Một thế giới thật ra không giống với tiểu thuyết miêu tả. Những thứ mà y cho rằng đã biết trước, Diệp Vu Thời mà y tưởng…
Ebook Khác Thủ Tiên Quy của tác giả Đông Lai Bất Tự Bồng Lai ViễnThể loại Đam mỹ, tiên hiệp tu chân, xuyên việt thời không, tình hữu độc chung, cổ đại, cường cường, chậm nhiệt, 1×1, HEVai chính Phương KhácVai phụ Diệp Vu Thời, Thái AĐộ dài 253 chương + 1 phiên ngoạiChuyển ngữ Lightraito44 Huyết Phong – LightĐây là một câu chuyện tu chân đơn Khác nghĩ mình đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ tu chân, hiểu biết của y về đam mỹ mới chỉ dừng lại ở văn chủ công. Nhưng đây là một thế giới chân chân cũng không phải chỉ có giết người đoạt bảo, kẻ mạnh ăn kẻ yếu. Vì tu chân giả cũng là người, là người thì sẽ có mặt trái. Có tranh đấu, chắc chắn cũng có giúp đỡ lẫn nhau. Có áp bức, chắc chắn sẽ có phản kháng.
Sau khi kiếm khí vô hình do kiếm ý tỏa ra tan đi, bùn đất xung quanh di phủ đột nhiên sụp Ngu Trí Tiêu nhìn nhau một cái, lập tức bay vào trong di phủ, những đệ tử Côn Luân khác thì ở lại bên ngoài. Rất nhiều đạo nhân vội vã theo vào trong. Lúc này không phải là tìm bảo trong di phủ, mà để cứu người. Chu Thức Vũ là phong chủ đời kế được định trong Thiên Đan phong phái Côn nhiều tu sĩ bắt đầu phá đất chui ra từ đống đổ nát xung quanh di phủ. Lúc này trong di phủ đã không còn an toàn, trận pháp ngủ say mấy ngàn năm lũ lượt kích phát dưới uy hiếp của kiếm ý. Tu sĩ bị vây bên trong nhiều đếm không Trí Tiêu đạo nhân xuyên qua [Vân Huyễn Thiên] đã sụp đổ cũng phải giật mình, không ngờ đây là di phủ của yêu tộc. Di phủ yêu tộc cỡ lớn thế này chỉ có thể có vào lúc ba đại lục còn chưa tách rời cơ mà? Nếu không chẳng lẽ yêu tộc này lại thống trị một thế lực lớn như thế tại đại lục Cửu Châu của nhân loại sao?Đột nhiên trong biển mây tản ra truyền đến dao động linh lực của tu sĩ. Trí Tiêu bước liền vài bước, co thành tấc, trong chớp mắt đã xuất hiện tại vị trí linh lực dao tiểu bối mặc phục sức phái Côn Luân chồng chất vết thương cầm kiếm, miễn cưỡng đứng thẳng nhưng đã hôn mê, Trí Tiêu thầm tán thưởng, nghị lực thật mạnh, rõ ràng đã hôn mê nhưng vẫn đứng thẳng. Là Hộ Lạc, Trí Tiêu nhìn đối diện, rõ ràng còn có đệ tử phái Thái Hành đang muốn phát ra một kích cuối Tiêu phất ống tay áo, một đạo kình khí mạnh mẽ chỉ thẳng vào Tả Khâu. Tả Khâu để lộ ra con mắt phải, sự trong trẻo vốn có đã biến mất, con ngươi đen như mực lóe ra u quang lạnh lẽo, tản ra đầy sát cơ còn cả hung lệ.“Trí Tiêu, mười năm không gặp, không ngờ phái Côn Luân của ngươi càng lúc càng bỉ ổi, ra tay với cả tiểu bối, thực là vô nghĩa.” Kèm với một tiếng hừ lạnh, một gương mặt tuấn mỹ, nhưng vết sẹo dài kéo từ khóe mắt trái tới khóe môi sâu tận xương khiến hắn có vẻ càng thêm âm trầm. Trong tay tu sĩ phái Thái Hành này nhẹ quẫy phất trần, cản lại đạo kình khí kia, lạnh lùng nói.“Phàm là nguy hiểm thì phải tiêu diệt, lẽ nào ta không nên tiêu diệt mầm họa gây nguy hiểm cho Côn Luân ta sao? Thà giết lầm quyết không bỏ sót. Tiêu Vân Dật, đây là ta học theo ngươi.” Trí Tiêu cũng lạnh lùng nhìn tu sĩ tuấn mỹ phái Thái Hành, mái tóc hoa râm bị kình khí chưa tán thổi tung. Ngón tay khẽ động, một cái lưới lớn màu trắng sữa bao lấy Hộ Lạc. Mũi chân nhẹ điểm, thoáng chốc đã không Vân Dật thấy cái lưới đó thì ngẩn ra vài giây, sau đó sắc mặt như băng, lạnh lẽo nhìn Tả Khâu sau lưng mình. Lúc này những tu sĩ phái Thái Hành khác cũng đã đuổi đến nơi này.“Đại nhân!” [Vân Huyễn Thiên] sớm đã không còn ổn, nhưng mấy tu sĩ đến sau vẫn thuần thục hành lễ với Tả Khâu, sau đó mới nhìn sang Tiêu Vân Dật, cung kính gọi “Tiêu trưởng lão.”“Phế vật.” Tiêu Vân Dật bỏ lại một câu rồi biến Khâu nhếch nhác vô cùng, nhưng sát khí hắn tỏa ra vẫn khiến các tu sĩ khác không rét mà run. Những đệ tử Thái Hành khác dìu Tả Khâu muốn ra khỏi di Khâu che con mắt trái đã hơi bị lệnh, nơi đó chỉ còn một hõm mắt sâu hoắm phủ đầy vết thương. Mắt trái của Tả Khâu trông cứ như bị người ta móc ra, chỉ có móc mắt ra mới lưu lại vết thương hoàn chỉnh như vậy, vừa nhìn thấy đã lạnh lẽo toàn phải còn hoàn hảo hơi khép lại, mắt khôi phục trong trẻo, khóe môi mang theo nụ cười cực nhu hòa, phối với con mắt trái đáng sợ, chỉ làm người ta cảm thấy vô cùng quái dị. Tràn đầy vị đạo âm trầm.“Côn Luân, Diệp Vu Thời, Hộ Lạc. Tiêu Vân Dật… Ha.” Tả Khâu lầm bầm, không nhìn con mắt trái đó, tươi cười càng thêm nhu hòa mỹ Tiêu đạo nhân ném Hộ Lạc cho đệ tử Côn Luân xong, thấy sau lưng Trí Ngu là Chu Thức Vũ có vẻ không còn hơi thở thì hơi giật mình. Làn da trắng nõn của Chu Thức Vũ hiện nay biến thành màu xanh lục quái dị, rõ ràng bị trúng độc. Xem ra [Vụ Huyễn Thiên] còn hung hiểm hơn hai Thiên khác, trên người Chu Thức Vũ có vô số đan dược mà vẫn còn bị vậy. Trần Chử và Viên Kim so ra còn tốt hơn Chu Thức Vũ phủ này rất có vấn Ngu nhẹ than một tiếng, sáu đệ tử nội môn trong phái, bốn bị trọng thương, hai người mất tích. Diệp Vu Thời, đệ tử nội môn đầu tiên, La Thanh La phong chủ Luyện Khí phong đều xem trọng, muốn nhận hắn làm đệ tử nhập thất thứ ba, hiện tại phải nói năng thế nào phong tử mà điên lên thì cũng chẳng kém hơn Trí Tiêu là khi di phủ sụp đổ các thế lực trên đại lục Cửu Châu đều chú mục vào đây, kiếm ý kinh thiên, di phủ của yêu tộc, còn có trận truyền tống cổ xưa thiếu hụt mà các tu sĩ ra sau đã nói, Côn Luân và Thái Hành chính diện lật mặt chỉa mũi kiếm vào thứ này tạm thời không liên quan gì với Phương Khác và Diệp Vu Khác lờ mờ, tình trạng thân thể rất tốt, nhưng trong đầu thì cứ đau rưng rức, choáng váng thậm chí còn muốn nôn, cứ như thể bị ném trong máy giặt lăn một thời gian, tuy y không biết đó là cảm giác gì, nhưng đại khái cũng không khác biệt như rớt vào một lốc xoáy cực lớn, cảm giác mất trọng lực, choáng váng còn có áp lực to lớp đè muốn thổ hiện tại, Phương Khác đang nằm ngữa trên bãi nước cạn đầy đá, ngay cả động cũng không muốn người còn thảm hơn y, Phương Khác chuyển mắt sang một bên, một nửa người Diệp Vu Thời còn đang ngâm trong nước đến nay chưa tỉnh. Phương Khác nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng tinh, cố rặn một nụ cười có mấy phần dữ khái cảm giác này gọi là hả hê? Không, có thể là một tâm lý an ủi thôi, khi mình thảm hại nhìn thấy người còn thảm hại hơn Khác thở dốc dùng cả tay lẫn chân trèo lên, sau khi cố gắng đứng vững, đi về phía Diệp Vu Thời, vừa định ôm Diệp Vu Thời lên thì phát hiện mình không làm được, đầu óc y hiện tại rất choáng, vì vậy nửa ôm nửa tha hắn lên chỗ bờ khá ít này Phương Khác mới đánh giá Diệp Vu mắt hẹp dài nhắm lại, sắc mặt đỏ hồng không bình thường, y há miệng, đột nhiên cảm thấy không thoải mái lắm. Tự dưng y lại cảm thấy Diệp Vu Thời rất yếu sao có thể, hắn là Diệp Vu Thời Vu Thời mà yếu ớt? Không thể nào. Người này nên vĩnh viễn một thân bạch y phiêu phiêu, mang theo nụ cười ôn hòa, cùng ngôn hành cử chỉ vô cùng ưu nhã, phiêu nhiên như tiên, lại nguy hiểm cực Khác sụ mặt, kiểm tra thương thế cho Diệp Vu Thời, chân mày nhíu chặt. Gãy ba cái xương sườn, may mà hình như Diệp Vu Thời đã dùng đan được, nội tạng không bị tổn thương, huyết quản bị nứt cũng đã lành Khác nhẹ kéo Diệp Vu Thời, để hắn nằm nghiêng, cố định lại phần xương sườn đã gãy. May mà đây là thế giới tu tiên, nhưng thương thế này quá mức nghiêm trọng. Phương Khác lấy đan dược ra, thò ngón tay vào miệng Diệp Vu Thời. Mới vừa thở ra một hơi đã thấy dáng vẻ Diệp Vu Thời bị y băng kín ***g ngực, liền cảm thấy buồn đó, Phương Khác dời cánh tay vốn đang đặt trên eo Diệp Vu Thời đều là nam nhân, nhưng y suýt đã quên mất, Diệp Vu Thời không giống y, Diệp Vu Thời hắn, hắn, hắn, thích nam lúng túng khó hiểu trào lên trong lòng Phương Khác lại nhìn Diệp Vu Thời, vẻ mặt hồi phục bình thường, đánh giá Diệp Vu Thời từ đầu đến chân.“Chậc, nếu giống như vầy, thì dù là nam nhân có vẻ cũng không sao.” Phương Khác nói, trắng trợn đảo mắt một vòng trên eo Diệp Vu Thời, vòng eo nhìn thì trắng nõn mềm mại, thực tế sờ lên có thể cảm giác được sức mạnh hàm chứa dưới lớp da mỏng. Còn có phần bụng tuy không đầy cơ bắp, nhưng cũng có sức mạnh không thể xem thường.“Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ.” Phương Khác chợt hoàn hồn. “Gia là thẳng nam chân chính, em gái mềm mại mới là truy cầu của gia.”Khi cúi đầu, lại đối diện một cặp mắt hẹp dài lóe u lát sau, hai người nhếch nhác đã tự dọn dẹp ra một chỗ tạm thời coi như chốn dung Vu Thời tùy ý lấy Thủy Linh kiếm ra, tựa lên đống tại họ đang ở trong một sơn động, chủ nhân của sơn động này, một con linh báo đã bị họ giải quyết, trở thành vật phẩm trong túi chứa đồ, sau khi thu thập đơn giản, hai người ngồi xuống giấy không thể phát ra, xung quanh đều không có hơi người, cả hai ngự kiếm đến một thôn lạc có hơi người kiểm tra một lát, kinh hãi phát hiện, có thể họ đã không còn ở đại lục Cửu Châu nữa những “người” họ nhìn thấy, có màu tóc khác biệt rõ ràng. Màu lam, màu tím, màu lửa đỏ, năm màu rực rỡ. Đương nhiên cũng có màu đen, trừ màu tóc, những thứ khác đều không khác biệt gì người bình thường. Phương Khác rõ ràng ngẩn Diệp Vu Thời thì trực tiếp lôi Phương Khác rời xa thôn lạc đó.“Có biết đại lục Thanh Hoa không?” Diệp Vu Thời vuốt Thủy Linh kiếm, nói.“Không biết.” Phương Khác trả lời rất dứt khoát, tiếp theo nhíu mày, lẽ nào nơi này không chỉ có đại lục Cửu Châu sao?“Đối với yêu tộc, ngươi hiểu biết bao nhiêu?” Diệp Vu Thời khẽ nhíu mày với vẻ đương nhiên của Phương Khác.“Hoàn toàn không hiểu.” Phương Khác thành thật đáp, nếu yêu tộc này là yêu tộc phổ biến ở thế kỷ hai mươi mốt thì y còn có thể lý giải, chẳng hạn như mấy loại tu luyện thành tinh Vu Thời liếc nhìn Phương Khác, một thẻ ngọc rơi vào tay Phương Khác trực tiếp dán thẻ ngọc lên trán.“Thiên địa sơ phân, người, thú, thảo mộc đều không có linh trí. Nhưng, trải qua năm ngàn bốn trăm tuổi, trời giáng thần quang, mở ra linh trí. Một phần thú, thảo mộc được tắm tinh hoa, đều hóa thành nhân hình, có thiên phú thần thông. Mà nhân tộc bắt đầu đứng thẳng bước đi, sử dụng công cụ lao động, lúc này người mới chân chính trở thành người’. Tam tộc sơ thành, sống chung hài hòa. Những nơi tụ lại do địa lợi, trở thành bộ lạc. Nhân tộc được gọi là người’, thú tộc là ma’, thảo mộc hóa hình thì là yêu’.Nhưng, ma tộc, trời sinh có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, tôi luyện thân thể đến cực điểm. Yêu tộc, biết dẫn năng lượng thiên địa tu luyện yêu thuật, cũng có đại thần thông. Duy chỉ có nhân tộc, trong vạn người không ai có thể hấp thu tinh hoa, nhưng, tốc độ sinh sôi đứng đầu ba tộc, giữa bộ lạc bắt đầu tranh Châu đại loạn, người, yêu, ma dần trở thành thế lực đối địch, chiến tranh nổi lên khắp đó lại là năm ngàn bốn trăm tuổi, nhân tộc hưng thịnh, có linh giả, tu tiên giả. Cách nói phi thăng cũng thịnh hành. Quan hệ ba tộc hòa hoãn. Nhân, yêu, ma lại lần nữa sống tộc không có gì khác mấy, nhưng thân thể nhân tộc yếu ớt, yêu tộc bình thường dung mạo tú lệ mà màu tóc khác nhau. Ma tộc mạnh mẽ nhất, nhưng sinh sôi rất đại không thể khảo chứng, có lẽ vạn năm trước, đại lục Thần Châu lại xuất hiện thần quang, Thần Châu phân làm ba, ba tộc mỗi tộc chiếm một người gọi là Cửu Châu’, của yêu tộc gọi là Thanh Hoa’, của ma tộc gọi là Hoang Mạc’.Nhưng, nhân tộc sinh sôi nảy nở không chỉ vạn vạn người. Người không có linh căn không biết tận bao nhiêu, nhân tộc đại hưng, dùng thông thiên thần thông, dần vạch ra phàm giới, bảo hộ con dân nhân tộc. Phàm giới và tu tiên giới, đến nay không quấy nhiễu lần Lĩnh tản là ý kiến cá nhân của lão phu, phải hay không phải, chờ người đời sau khảo thiển ý của lão phu, tam tộc vốn cùng nguồn gốc, không quá ngàn năm tu tiên giới của chúng ta tất sẽ nghênh đón thời đại tam tộc chung sống. Nhưng, trước thái bình tất có đại loạn. Đại lục Thần Châu ta, sinh linh sẽ đồ thán.]
Khác Thủ Tiên Quy Audio Tác giảĐông Lai Bất Tự Bồng Lai Viễn Thể loạiTiên Hiệp, Đam Mỹ, Xuyên Không, Cổ Đại Nguồn Trạng tháiFull nghe truyện audio 18+ tại đây Giới Thiệu Truyện Thể loại Đam mỹ, tiên hiệp tu chân, xuyên việt thời không, tình hữu độc chung, cổ đại, cường cường, chậm nhiệt, 1×1, HE Vai chính Phương Khác Vai phụ Diệp Vu Thời, Thái A Độ dài 253 chương + 1 phiên ngoại Chuyển ngữ Lightraito44 Huyết Phong – Light Đây là một câu chuyện tu chân đơn giản. Phương Khác nghĩ mình đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ tu chân, hiểu biết của y về đam mỹ mới chỉ dừng lại ở văn chủ công. Nhưng đây là một thế giới chân thật. Tu chân cũng không phải chỉ có giết người đoạt bảo, kẻ mạnh ăn kẻ yếu. Vì tu chân giả cũng là người, là người thì sẽ có mặt trái. Có tranh đấu, chắc chắn cũng có giúp đỡ lẫn nhau. Có áp bức, chắc chắn sẽ có phản kháng. trích đoạn đầu Khác Thủ Tiên Quy Dãy núi Côn Luân quanh năm phủ kín mây mù, tràn đầy linh khí. Nếu có phàm nhân đến đây, đại khái sẽ cảm thán một câu tiên giới. Nơi này cho dù là tu tiên giả cũng phải tán thưởng. Nếu nhìn từ trên không xuống, vậy thì bạn sẽ phát hiện dãy núi Côn Luân rõ ràng được chia làm mấy tầng. Tầng đầu tiên là một mảng kiến trúc rộng lớn nhất dãy núi, nằm ở ngay phía đông của dãy núi Côn Luân, cũng là chỗ “cửa” của phái Côn Luân, xếp hàng chỉnh tề đối xứng, giống như hai cái tứ hợp viện vô cùng to lớn. Con đường lớn giữa hai cái tứ hợp viện thông đến đỉnh núi, đỉnh núi chính là chỗ của đại điện phái Côn Luân. Khác Thủ Tiên Quy
Tác giả Thể loại Cổ Đại, Đam Mỹ, Tiên Hiệp, Xuyên KhôngNguồn thái FullSố chương 254Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại Đam mỹ, tiên hiệp tu chân, xuyên việt thời không, tình hữu độc chung, cổ đại, cường cường, chậm nhiệt, 1x1, HEVai chính Phương KhácVai phụ Diệp Vu Thời, Thái AĐộ dài 253 chương + 1 phiên ngoạiChuyển ngữ Lightraito44 Huyết Phong – LightĐây là một câu chuyện tu đơn Khác nghĩ mình đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ tu chân, hiểu biết của y về đam mỹ mới chỉ dừng lại ở văn chủ công. Nhưng đây là một thế giới chân chân cũng không phải chỉ có giết người đoạt bảo, kẻ mạnh ăn kẻ yếu. Vì tu chân giả cũng là người, là người thì sẽ có mặt trái. Có tranh đấu, chắc chắn cũng có giúp đỡ lẫn nhau. Có áp bức, chắc chắn sẽ có phản kháng.
Giới thiệu truyện Khác Thủ Tiên Quy Đây là một câu chuyện tu chân đơn giản. Phương Khác nghĩ mình đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ tu chân, hiểu biết của y về đam mỹ mới chỉ dừng lại ở văn chủ công. Nhưng đây là một thế giới chân thật. Tu chân cũng không phải chỉ có giết người đoạt bảo, kẻ mạnh ăn kẻ yếu. Vì tu chân giả cũng là người, là người thì sẽ có mặt trái. Có tranh đấu, chắc chắn cũng có giúp đỡ lẫn nhau. Có áp bức, chắc chắn sẽ có phản kháng. Truyện càng về sau càng hay, càng hấp dẫn. Đề cử. Mình sẽ không review cốt truyện liên quan đến nhân vật chính, mà muốn nói về nv phụ. không phải tính cách nhân vật chính không hay, 2 anh công thụ đều cường và làm mình yêu thích
khác thủ tiên quy